Một lần nữa khôi phục sự thanh tịnh, nhưng vốn tràn ngập mùi hương trà nồng đậm, giờ phút này đã có chút nhạt đi, dường như nơi chóp mũi có thể ngửi được mùi đắng cay!
Cảnh Dung cúi người ngồi xuống, giơ tay, giơ đốt ngón tay lên, gõ gõ ở trên bàn.
Là ý bảo nàng ngồi xuống sao?
Thôi, nàng vẫn nên đứng sẽ thoải mái hơn.
"Tiểu nhân đứng cũng được!"
"Bổn vương không bảo ngươi ngồi." Tư thế kia, dường như muốn nuốt sống Kỷ Vân Thư, đốt ngón tay lại tiếp tục gõ nhẹ trên bàn lần nữa: "Ý của bổn vương chính là, ly trà này đã lạnh, hãy rót một ly khác cho bổn vương."
Ai ai ai, tay ngươi bị chặt đứt rồi sao? Tự mình không làm được sao?
"Tay bổn vương bị thương, nâng lên sẽ đau, tiên sinh vẫn chưa quên điều đó, đúng không?" Dường như đã nhìn thấu ý tưởng của nàng.
"......"
Vâng, nàng thật đúng là đã quên.
Ai khiến hắn tháo băng vải trên cổ ra rồi?
Thấy Kỷ Vân Thư sửng sốt, Cảnh Dung tỏ vẻ không vui!
Khi nàng đối diện với Vệ Dịch, vì sao bộ dáng dường như rất nhiệt tình, nhưng khi đối diện với bổn vương, vì sao lại lạnh băng như thế?
Nghĩ như vậy, hắn càng thêm khó chịu.
"Bổn vương khát nước, tiên sinh có thể nhanh nhẹn hơn được không?"
Mặc dù Kỷ Vân Thư muốn đảo trắng mắt khinh miệt, nhưng bên ngoài nàng vẫn ngoan ngoãn vâng lời, nhấc ấm trà lên, nhặt lấy một cái chén không.
Khi nàng đang chuẩn bị rót trà.
Chén trà đã bị bàn tay to của Cảnh Dung nắm chặt.
"Thôi, bổn vương không muốn uống nữa."
"Vậy, Vương gia......"
"Bả vai vương gia hơi đau, tiên sinh có hiểu biết về khung xương như thế, hẳn là biết cách ấn vị trí trên bả vai thế nào để thoải mái nhất, đúng không?"
Thật là... được một tấc lại muốn tiến một thước!
Kỷ Vân Thư buông ấm trà và chén trà xuống, nói: "Vương gia, đôi tay này của tiểu nhân, là dùng để hầu hạ người chết, chưa từng hầu hạ người sống, sợ có điều không được chu toàn."
Cảnh Dung nhíu mày, xương sống chợt lạnh!
Kỷ Vân Thư đắc ý trong lòng, thứ nhỏ này, ta còn trị không được ngươi?
Nào biết......
"Bổn vương không để bụng, động tác nhanh lên một chút, bả vai bổn vương thật sự khá đau!"
Được rồi, nàng nhẫn!
Nàng vòng đến sau lưng Cảnh Dung, giơ tay, không ngờ lại không cẩn thận kéo tới cơn đau sau lưng của mình, nàng cắn chặt môi, nhịn xuống.
Khi nàng vươn mười ngón tay trắng dài từ trong ống tay áo ra, vừa mới đặt trên vai Cảnh Dung.
Lúc nàng đang chuẩn bị dùng sức.
Tay phải đột nhiên bị Cảnh Dung trở tay giữ chặt, lòng bàn tay dùng sức, kéo nàng tới trước người hắn. Cảnh Dung cũng bỗng nhiên đứng dậy, một bàn tay nắm chặt ở trên năm ngón tay trắng nõn của Kỷ Vân Thư, một tay khác, vững chắc ôm ở trên vòng eo mảnh khảnh của nàng.
"A!"
Kỷ Vân Thư gần như đồng thời ngay khi bị kéo, đau đớn kêu lên một tiếng!
Miệng vết thương sau lưng vốn đã khép lại, lại bị nứt ra, áo bên trong, dường như đã nhiễm máu, ẩm ướt.
Cảnh Dung không nghĩ tới Kỷ Vân Thư sẽ phản ứng mạnh như thế, hắn thoáng thất thần một lát, lập tức buông nàng ra.
Kỷ Vân Thư trở tay vuốt sau lưng mình, khóe môi trắng bệch.
Con ngươi Cảnh Dung đang cháy, cau mày nghiêm trọng hỏi: "Sau lưng ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì."
"Để bổn vương nhìn xem." Cảnh Dung vô cùng lo lắng.
"Không cần." Kỷ Vân Thư trả lời trong khi thối lui, duỗi tay lau mồ hôi lạnh toát ra giữa trán, cúi đầu nói: "Hôm nay tiểu nhân tới là muốn bẩm báo với Vương gia về vụ án năm xác chết bị cháy."
"Không cần bẩm báo, Lang Bạc đã nói với bổn vương về vấn đề này, ngươi để bổn vương nhìn xem phía sau lưng ngươi." Sắc mặt ngưng trọng và nôn nóng, đang muốn đưa tay ra kéo nàng lại.
Không ngờ, Kỷ Vân Thư lại lui về phía sau một bước, suýt nữa rơi ra bên ngoài khỏi đình hóng gió!
"Nếu như vụ án năm xác chết bị cháy không cần bẩm báo, vậy không bằng nói về 《Lâm Kinh Án》."
Nhắc tới 《Lâm Kinh Án》, Cảnh Dung hơi thoáng dừng lại một chút.
Nhưng......
"Lúc này không cần vội nói, trước hết hãy để bổn vương nhìn xem lưng ngươi quan trọng hơn."
Vương gia này, vì sao lại gàn bướng hồ đồ như thế?
Kỷ Vân Thư ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt nôn nóng lo lắng của hắn, chắc chắn nói: "Vương gia, tiểu nhân thật sự không có việc gì, sau lưng chỉ bị trầy da, không đáng ngại."
"Trầy da?" Hắn không tin: "Nếu như bị trầy da, vì sao chạm nhẹ một chút, lại khiến ngươi đau đớn như thế?"
"Thật sự là bị trầy da, hơn nữa......" Kỷ Vân Thư ngừng lại một chút, hít thở một hơi thật sâu: "Hơn nữa, thân mình tiểu nhân ti tiện, sợ sẽ làm bẩn mắt quý của Vương gia."
Nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh Vương gia tự trọng!
Ngay khi Cảnh Dung chuẩn bị nói điều gì đó, Lang Bạc đột nhiên chạy tới.
"Vương gia, không tốt!"
Lang Bạc đi đến trước mặt, sắc mặt trầm trọng.
Cảnh Dung hỏi: "Có chuyện gì?"
Lang Bạc cúi đầu: "Vương gia, Vệ công tử té xuống từ trên cây, sau đó......"
Nghe thấy Vệ Dịch té xuống từ trên cây, Kỷ Vân Thư quên mất đau đớn phía sau, nhanh chóng hỏi: "Sao ngươi để hắn trèo đến trên cây? Có bị rơi mạnh xuống hay không? Có việc gì hay không?"
Sắc mặt Cảnh Dung không tốt.
Lang Bạc hoảng loạn lắc đầu: "Vệ công tử không sao, chỉ là...... thời điểm ngã xuống từ trên cây, dưới tàng cây...... lộ ra một khối hài cốt."
Hài cốt?
Thần kinh nhạy bén của Kỷ Vân Thư khi nghe đến hai chữ hài cốt, luôn tỉnh táo hơn.
"Mau mang ta tới đó nhìn xem."
Lang Bạc thoáng nhìn Vương gia nhà mình, còn phải xin chỉ thị.
Cảnh Dung liếc mắt nhìn sau lưng Kỷ Vân Thư một cái, tuy rằng lo lắng tận đáy lòng, nhưng vẫn đồng ý: "Đi qua nhìn xem."
Lang Bạc đi ở phía trước, ba người đi tới Thiên viện.
.....Edit & Dịch: Emily Ton...
Từ rất xa, Kỷ Vân Thư đã nhìn thấy Vệ Dịch đang cầm vật gì đó trong tay, co người lại, tránh ở sau lưng một tên thị vệ, ánh mắt sợ hãi nhìn phía dưới cây đại thụ trước mặt.
Phía dưới cây đại thụ, đất đã được đào lên, lộ ra một khối hài cốt.
Vài tên thị vệ vây quanh, không để người khác tới gần.
Chờ khi Kỷ Vân Thư đến gần, Vệ Dịch nhanh chóng bước qua, vẫn còn một chút sợ hãi chưa ổn định lại.
"Ca ca, nơi đó có một người chết, vừa nãy...... ta rơi xuống từ trên cây, đè ở phía trên." Vệ Dịch nói trong khi chỉ tay về phía bộ hài cốt.
Kỷ Vân Thư không quan tâm tới nhận xét của hắn, ngay sau đó, móc ra một khối khăn tay từ bên hông, quấn quanh tay, đi đến quỳ xuống bên bộ hài cốt và bắt đầu xem xét.
Sau khi nàng xem xét một hồi, sắc mặt ngưng tụ, nhẹ giọng nói: "Khối hài cốt này, chắc hẳn đã tồn tại trong khoảng hai năm."
Phía sau, Cảnh Dung không nói gì, muốn tiếp tục nghe nàng nói tiếp.
"Căn cứ vào xương hộp sọ, hộp sọ người chết quá dày, đáy sọ lớn và thô ráp, bề mặt xương cốt lồi lõm, có một độ nặng trong thành phần xương cốt." Hơn nữa, nàng nói tiếp trong khi kiểm tra hộp sọ: "Xương sống cũng thập phần rõ ràng, độ nghiêng của xương trán khá dốc. Giữa lông mày, lông mi rõ ràng cong ra ngoài, hốc mắt hơi sâu, trên vành mắt rất dày. Có sự nhô ra của xương thái dương, cạnh sau hơi dài, đường kính khá lớn. Xương gò má cao lớn, vòm má thô to."
"Người chết, là nam." Kỷ Vân Thư kết luận.
Một loạt thuật ngữ, khiến người nghe liên tiếp sửng sốt.
Nhưng......
"Vì sao lại có xương sữa*? Thi thể nam, không nên có xương sữa!"
Ánh mắt Kỷ Vân Thư chuyển qua khung xương chậu.
Nàng cả kinh: "Xương chậu bóng mịn, hơi mỏng, nhẹ và có hình tròn hoặc hình trứng, rộng mà nông, giống như một cái thùng. Phía dưới xương chậu to rộng, xương mu khá ngắn và thấp, có độ cong và độ đàn hồi đáng kể. Vòm xương mu có độ cong khá rộng, các khớp xương chậu có kích thước khá nhỏ."
"Là nữ?"
Rốt cuộc là nam hay nữ?
Cảnh Dung và những người khác không rõ, những từ ngữ chuyên nghiệp đó, chúng là gì, nàng đang nói về điều gì?!
"Ngươi nhìn ra được gì?" Cảnh Dung hỏi.
Tâm tư Kỷ Vân Thư trầm xuống, lông mày rũ xuống, tinh tế quan sát một hồi, đã có đáp án.
"Đây là một khối...... Âm dương thi."
Âm dương thi?
Giải thích:
(*): Nhũ cốt (乳骨): xương sữa/xương vú. Xương sữa không tồn tại trong đời thực. Xương sữa là một huyền thoại của TQ, tương tự như huyền thoại trong kinh thánh về người đàn ông có cặp xương sườn nhỏ hơn phụ nữ do Eva được tạo ra từ xương sườn của Adam. Đây là một tác phẩm hư cấu và tác giả có thể là người không am hiểu về lĩnh vực y tế. Đối với trong thực tế, xương chậu là sự khác biệt chính giữa một bộ xương nam hay nữ. Có tổng cộng 12 sự khác biệt chính với một vài khác biệt nhỏ là mật độ xương tổng thể, hình dạng, kích thước, vân vân...