Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 61: Vệ Dịch thông minh sao?



Tất nhiên, Vệ Dịch không biết phòng nghiệm thi là gì!

Chỉ lo che mũi mình lại, bị Kỷ Vân Thư kéo vào.

"Ca ca, nơi này chơi không vui."

Vệ Dịch nhíu mày bĩu môi, vừa mới ăn vào trong bụng, thiếu chút nữa đã phun ra!

"Ngươi ngoan ngoãn đứng ở một bên, không được nhúc nhích." Kỷ Vân Thư nói.

"Nga."

Cho dù Vệ Dịch không muốn, nhưng vẫn rất nghe lời, thân thể trực tiếp thối lui đứng qua một góc, che mũi mình lại.

Kỷ Vân Thư kín đáo cười cười, ai khiến ngươi ăn nhiều như vậy.

Một lát sau, nàng trở nên nghiêm túc.

Mang vào bao tay màu trắng một bên, sau đó xốc vải bố trắng trên bàn lên.

Lộ ra bộ hài cốt âm dương thi!

Bọn nha dịch làm việc cũng khá nghiêm túc, ngay cả đất cũng đã đào lên, xương trắng nằm ở phía trên, vẫn được bảo tồn nguyên dạng của nó.

Lúc này, Huyện thái gia cùng với một số nha dịch bước vào.

Huyện thái gia liếc mắt nhìn Vệ Dịch một cái, còn đang buồn bực về bữa cơm sáng của mình đã bị hắn ăn!

Huyện thái gia đi đến bên người Kỷ Vân Thư, hỏi: "Vụ án này, khó giải quyết?"

"Còn chưa xác định được. Xét cho cùng, khối xương cốt này đã được hai năm." Nàng để đôi găng tay xuống treo ở trước ngực, tiếp tục hỏi: "Đã điều tra chưa? Hai năm trước ở Cẩm Giang, có người dân nào mất tích hay không?"

"Sư gia đang tra hộ phổ (户谱: sổ hộ khẩu), bản quan cũng phái người đi tra hỏi, chắc hẳn sẽ có kết quả. Nhưng Vân Thư, còn phải chờ bức họa của ngươi."

"Bức họa xương trắng cần phải có thời gian, trong vòng ngày mai có thể sẽ có."

"Vậy tốt rồi, bản quan sẽ phái người điều tra trước, cũng đỡ cho ngươi quá mệt mỏi."

Ai da, Huyện thái gia thật là mồm mép, từ khi nào trở nên tốt như vậy!

Không hề chậm trễ chính sự, nàng tiếp tục xem xét đống xương trắng.

Sau đó nói: "Vết thương trí mạng trên thi thể âm dương thi, chắc hẳn là bị đâm hơn 20 đao ở trên xương sườn và trên vai. Các vết đao đều từ trên cao đâm xuống, là hung thủ đã nắm ngược chuôi đao và đâm vào trên người người chết. Vì thế, vết thương trên xương vai và xương sườn đều giống nhau. Từ đây, có thể xác định hung thủ cao hơn so với người chết. Người chết không có dấu hiệu trúng độc, trên cổ tay cũng không có xương bị gãy, trước khi chết, nhất định sẽ phản kháng. Nếu như thế, đối phương rất có khả năng là một nam nhân."

Nàng nói một hồi, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.

Ánh mắt Kỷ Vân Thư kéo dài từ trên thân xương cốt xuống tới phía dưới, cuối cùng tay ấn ở trên xương đùi nơi mắt cá chân, nhíu mày lại: "Người chết đã bị thương ở chân?"

Vì để xác định giả thuyết của mình, nàng gõ gõ ở trên mắt cá chân xương trắng, sau đó phân phó nha dịch: "Đi lấy một chút dầu long não* cùng với dấm lại đây."

(*樟木汁: chương mộc trấp = dầu long não) {Edit. & Dịch: [email protected]_Ton}

"Được."

Nha dịch vội vội vàng vàng đem những vật nàng yêu cầu tới, đặt ở một bên.

Kỷ Vân Thư bưng chén dầu long não đổ lên trên xương cốt của mắt cá chân, sau đó tìm một tờ giấy trắng, ngâm qua giấm trắng, gói nó quanh xương mắt cá chân.

Chờ một lúc sau, tờ giấy trắng dần dần biến thành màu đỏ.

Mọi người khó hiểu.

"Kỷ tiên sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nha dịch hỏi.

Nàng thật ra không vội trả lời, lấy tờ giấy trắng ra, cầm ở trong tay, đột nhiên gọi một tiếng: "Vệ Dịch."

Vệ Dịch đang trốn ở góc phòng vừa nghe thấy gọi tên mình, cả người run lên một chút. Thời điểm khi Kỷ Vân Thư xốc tấm vải lên để lộ ra bộ xương trắng, hắn đã sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, hai chân run rẩy lợi hại.

Hận không có một cái động phía sau, để hắn có thể nhanh chóng chui ra!

Sau một lúc không thấy Vệ Dịch đáp lại, Kỷ Vân Thư quay đầu nhìn hắn, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: "Vệ Dịch, lại đây!"

"Ca ca, ta sợ."

"Người chết, có gì phải sợ. Ngươi nên sợ, là người sống mới đúng!"

Ách......

Mọi người chung quanh, giật giật khóe mắt!

Vệ Dịch cúi đầu, dưới sự uy hiến của Kỷ Vân Thư, di chuyển bước chân đi tới, nhưng vẫn nghiêng người, không dám nhìn đống xương kia.

"Vệ Dịch, ngươi biết nếu một người bị bong gân mắt cá chân thì sẽ thế nào?"

Vô duyên vô cớ, hỏi điều này làm gì?

Vệ Dịch vẫn cúi đầu như cũ, thấp giọng trả lời: "Sẽ đau!"

"Còn gì nữa?"

"Sau đó......" Đôi mắt đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kỷ Vân Thư: "Sau đó trên chân sẽ biến thành màu đỏ, sau khi màu đỏ biến mất, nó sẽ biến thành màu xanh, sau đó sẽ tốt dần lên."

"Không sai, Vệ Dịch, ngươi rất thông minh."

"Cảm ơn ca ca."

Hắn hoàn toàn quên mất mình đang đứng cạnh một đống xương trắng.

Kỷ Vân Thư hơi nhấc tờ giấy trong tay lên, tiếp tục nói với hắn: "Như vậy, những lời ta nói tiếp theo, ngươi cũng phải nhớ kỹ. Cho dù một đống xương trắng đã qua bao lâu, chỉ cần ở trên xương cốt, đầu tiên rải lên một ít dầu long não, sau đó dùng giấy trắng ngâm trong giấm trắng và bọc trên xương cốt. Nếu như tờ giấy biến thành màu đỏ, điều này nói lên rằng, người chết vừa mới bị thương trước khi chết. Nếu như biến thành màu xanh, điều này nói lên rằng, người chết nhất định đã bị thương một khoảng thời gian trước khi chết. Phương pháp này, là dùng để phán đoán trước khi người ấy chết, có phát sinh dấu vết tranh đấu cùng với người khác hay không."

"Vệ Dịch, hiểu chưa?"

Vệ Dịch phản xạ có chút hơi chậm, cuối cùng, vẫn gật gật đầu, chỉ vào tờ giấy nàng đang cầm trên tay, kinh hô: "Ta hiểu được ca ca, hắn nhất định là vừa mới bị thương."

"Không phải là vừa mới, mà là vừa mới bị thương trước khi chết!" Nàng nghiêm khắc sửa đúng hắn.

"Nga, ta hiểu được."

Xác định hắn thật sự đã hiểu, lúc này Kỷ Vân Thư mới nhìn về phía Huyện thái gia cùng với mấy nha dịch, hỏi: "Như vậy, các ngươi đã hiểu chưa?"

Đoàn người gật đầu.

Nàng buông tờ giấy ra, Vệ Dịch thối lui ra sau, tiếp tục lui về chỗ góc phòng.

Kỷ Vân Thư bắt đầu xem xét phần còn lại của tàn lưu quần áo ở trên bộ xương.

Vải dệt bằng lụa, khó trách có thể tồn tại hai năm!

"Quần áo của người bình thường, cơ bản đều là vải bố, mà loại này là vải dệt lụa, hẳn là nhân gia nhà giàu, xem ra, đống xương trắng này, chắc là kẻ có tiền."

Nàng lại lật xem kỹ, trên quần áo, có một vài lỗ hổng.

"Trên quần áo có vài lỗ rách, chắc hẳn là do đao nhọn đâm thủng."

Vừa tra xét vừa nói, Huyện thái gia lại hơi nheo mắt, thấp giọng hỏi nàng.

"Vân Thư, ngươi vừa rồi nói chuyện cùng với ngốc tử kia để làm gì?"

Ai ai ai, ta vẫn đang nói chính sự!

Huyện thái gia, đầu óc ngươi nhất định có bong bóng trong đó!

Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư cũng không tức giận, ngược lại câu khóe môi lên, mắt lạnh ném về phía Huyện thái gia.

"Đại nhân cảm thấy, Vệ Dịch thông minh sao?"

"Thông minh? Hắn?" Không thể tưởng tượng: "Hắn là một ngốc tử."

Giọng nói cực thấp!

"Nhưng ta không cho là vậy, nếu như được dạy dỗ cẩn thận, nói không chừng, hắn cũng là một Ngỗ tác tốt."

"A?"

Huyện thái gia mở to hai mắt nhìn, càng thêm không thể tin nổi, nhìn thoáng qua về phía Vệ Dịch, tiểu tử co người ở nơi đó, hèn nhát như chuột, nơi nào giống Ngỗ tác?

"Vân thư, ngươi không phải...... muốn nhận hắn làm đồ đệ chứ?"

"Vẫn đang suy xét." Mày đẹp của Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nhướng lên.

Cởi bao tay xuống, vỗ vỗ, cũng không quan tâm tới bộ dáng ngốc nghếch của Huyện thái gia, giao phó: "Trước mắt, đó là tất cả những thông tin ta có thể lượm lặt về khối xương cốt này, ngươi hãy để sư gia ghi chép lại tất cả, chờ sau khi điều tra rõ khối xương trắng này rốt cuộc là ai, sau đó dựa vào những thông tin căn bản để tiến thêm một bước nữa, đó là tra ra hung thủ!"

Bọn họ gật gật đầu!

Kỷ Vân Thư đã chạy tới bên người Vệ Dịch, hỏi: "Thích nơi này sao?"

Lắc đầu: "Không thích."

"Vậy thì đi thôi."

Nàng quay người đi ra ngoài, Vệ Dịch nhanh chóng đuổi kịp!

Sau lưng, sắc mặt Huyện thái gia cứng đờ.

Hắn xác định mình không hề nghe lầm. Kỷ Vân Thư, đang có ý định nhận Vệ Dịch làm đồ đệ.

Có phải hắn lầm hay không?!