Tuy nói hai năm trước, Giang gia đã di chuyển từ Quảng Cừ Viện tới kinh thành, nhưng cái chết của Giang gia lão, vì sao không được báo với nha môn?
Trong đó không phải rất cổ quái sao?
Đáy lòng Kỷ Vân Thư thật sự không rõ, bước chân về phía trước vài bước dò xét, mặt mày càng thêm ngưng trọng.
Vì thế, nàng hỏi: "Lão nói đống xương trắng kia là Giang lão gia, vậy vì sao chủ nhân một nhà chết thảm, nha môn lại không nhận được báo án? Nếu như theo lời lão nói, hung thủ chính là đệ đệ Giang phu nhân, ngay cả khi Giang phu nhân hết lòng bảo vệ đệ, để tránh việc này bị phát hiện, nên mới di chuyển cả nhà tới kinh thành. Nhưng, một người đang sống sờ sờ, chẳng lẽ trên dưới Giang gia đều bị che hai mắt hay sao? Cũng hoặc là, giống như lời lão vừa mới nói, mọi người đều lo lắng tiết lộ một câu nửa chữ, sẽ bị Giang phu nhân diệt khẩu, điều này...... có hơi xa vời để tin!"
Lão bị oan a, những lời lão nói đều là sự thật!
Lão nhân gia nắm chặt đôi tay, giọng điệu có chứa một chút sợ hãi: "Kỷ tiên sinh, ta nói đều là sự thật, không hề gạt ngài. Lão gia bởi vì thân thể âm dương, phu nhân cũng chỉ biết được sau khi đã gả tới. Vì thế việc này, phu nhân thật sự rất hà khắc đối lão gia. Lão gia...... lão gia làm người làm việc càng không dám ngẩng đầu! Trong phủ, hạ nhân từ trước đến nay cũng không quan tâm đối lão gia, hơn nữa người làm chủ Giang gia, chính là phu nhân."
"Có liên quan gì tới vụ án?"
"Kỷ tiên sinh, ta biết lão gia là bị sát hại. Vào buổi tối ngày hôm đó, ta tận mắt nhìn thấy đệ đệ phu nhân nổi lên tranh chấp cùng với lão gia. Bởi vì đây không phải là sự tình một hai lần, vì thế ta cũng không để ý nên đã rời đi. Nhưng, chờ tới thời điểm khi ta quay lại, đã nhìn thấy phu nhân và đệ đệ bà ấy đang đào hố chôn thi thể. Toàn bộ quá trình, ta đều nhìn thấy, nhưng ta không dám nói ra. Sau khi lão gia mất tích, không ai báo quan. Phu nhân chỉ nói, lão gia bởi vì phát điên nên đã mất tích, vì vậy mọi người bị cấm nói về nó. Không bao lâu sau, phu nhân liền phân tán một số hạ nhân, mang theo thân tín dời đến kinh thành."
Thật sự là một câu chuyện hấp dẫn!
Kỷ Vân Thư rất chăm chú lắng nghe.
Chân mày nhẹ nhàng nhướng lên, Kỷ Vân Thư nói: "Lão nhân gia, theo như lời lão nói, ta đều đã nhớ kỹ hết, nhưng đến tột cùng chuyện xảy ra như thế nào, vẫn là phải đợi tới khi bức họa được vẽ ra. Xét cho cùng, người chết đến tột cùng là ai, không phải chỉ dựa vào lời lão nói. Còn nữa, tuy rằng lão nói đã thấy một màn hành hung, nhưng lão chỉ nhìn thấy mà thôi, nếu như không có chứng cứ thực tế, dù là Lưu đại nhân cũng không có khả năng bắt người. Lão phải biết rằng, hết thảy, đều phải có chứng cứ."
Lão nhân gia gật gật đầu: "Vẫn luôn nghe nói Kỷ tiên sinh có bản lĩnh xử án, tin tưởng ngài nhất định sẽ tìm được công đạo cho lão gia."
"Lão hãy yên tâm, vụ án này nếu đã qua tay ta, tất nhiên muốn tìm ra hung phạm mới thôi." Nàng hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Lão nhân gia, ta biết... lão có vẻ cân nhắc, nhưng sự tình liên quan tới mạng người. Ta hy vọng, chờ sau khi ta họa ra bức họa, nếu người nọ thật sự là Giang lão gia, lão có thể đi một chuyến tới nha môn hay không?"
"Điều này......" Lão nhân gia hoảng hốt!
Giang phu nhân là người thế nào? Khiến cho trên dưới Giang gia đều sợ hãi bà ấy như vậy?
Trong thế giới hiện đại, chỉ sợ không phải là nữ cường, mà là ma quỷ!
Kỷ Vân Thư hiện lên bộ dáng nghiêm túc, nói với lão: "Giết người thì phải đền mạng, nếu lão có thể tới công đường làm chứng, cũng coi như đã trả lại công đạo cho lão gia nhà lão."
Sắc mặt lão nhân gia hoảng loạn, tròng mắt xoay quanh vài lần, lúc này mới cắn răng một cái.
"Được, ta...... ta sẽ tới công đường làm chứng."
"Tin tưởng rằng nếu Giang lão gia linh thiêng, cũng sẽ thập phần cảm kích." Nàng nói.
Lão nhân gia gật đầu, thân mình càng run rẩy lợi hại hơn, không ở lại lâu, vội vội vàng vàng rời đi.
Kỷ Vân Thư đứng tại chỗ một hồi, trong lòng cân nhắc. Nếu sự thật giống như lão nhân kia đã nói, hung thủ, chính là đệ đệ Giang phu nhân, chờ khi bức họa vừa ra, vụ án này, không phải đã phá rồi hay sao?
Đơn giản như thế?
Trong lòng như bị nắm lấy, khuấy động một hồi, nhưng vẫn không thể nào xác định!
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Sai khi trở lại Kỷ gia, nàng cũng không rảnh lo đổi dược cho miệng vết thương phía sau lưng, sai Loan Nhi đi đào một ít bùn, bắt đầu đúc mô hình lên trên xương sọ.
Nàng bận rộn cho tới khi màn đêm buông xuống.
Loan Nhi bưng một chén cháo nóng tiến vào, đặt ở bên cạnh.
Đau lòng nói: "Tiểu thư, hãy uống chút cháo trước đi, ngài vừa trở về đã vội vàng bận rộn, cơm chiều cũng không ăn. Nô tỳ lo lắng ngài đói lả thân mình, còn có, đã tới canh giờ đổi dược, ngài hãy vào nằm trong phòng, nô tỳ thay dược giúp ngài."
Khi bắt đầu bận việc, Kỷ Vân Thư vẫn luôn như vậy, không có chút quan niệm về thời gian, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng quên!
Vặn vẹo cổ, quả thực có chút mệt mỏi, nàng đặt xuống mô hình đất sét trong tay đã hoàn thành khá nhiều, rửa sạch tay, bưng chén cháo nóng lên uống.
Loan Nhi bên cạnh lại nói: "Đúng rồi tiểu thư, dược liệu hôm nay vị Dung Vương mang đến, nô tỳ đã bóp nát, đợi lát nữa sẽ áp lên ở phía sau lưng ngài, tin rằng không bao lâu nữa tiểu thư sẽ không có việc gì."
Nhắc tới Cảnh Dung, biểu tình Kỷ Vân Thư hơi thay đổi một chút.
"Loan Nhi, không phải ngươi đã nói, Dung Vương đã đốt cây roi của cha hay sao?"
"Đúng vậy!"
"Còn bắt hắn lên chùa Khanh An, một bước khấn một bước?"
"Đúng vậy, lão gia hiện tại đã đi chùa Khanh An, hiện tại, có khả năng vẫn còn ở chân núi." Loan Nhi mang một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Xứng đáng!
Hai tròng mắt nàng hơi hạ xuống, nhẹ giọng thì thầm: "Hắn trùng hợp đưa Bạch Vân Trường tới trị vết thương do bị roi đánh như vậy, còn đốt roi, gây khó dễ và giáo huấn lão cha, chẳng lẽ, hắn đã biết thân phận nàng?"
Nhìn thấy trong miệng tiểu thư nhà mình đang nói điều gì, Loan Nhi đi tới gần hơn, hỏi: "Tiểu thư, ngài đang nói gì vậy?"
"Không có gì!"
Buông chén xuống, nàng vứt bỏ suy nghĩ, đi vào trong phòng, để Loan Nhi đổi dược giúp mình.
Vừa mới cởi bỏ quần áo, bên trong rớt xuống một thứ. Loan Nhi nhặt lên, mở ra xem, vừa nhìn thấy lập tức kinh ngạc: "Tiểu thư, ngọc bội này từ đâu ra vậy? Thật đẹp mắt!"
Kỷ Vân Thư duỗi tay cầm lấy nó, lập tức nhét vào phía dưới gối đầu.
"Không có gì, nhanh chóng đổi dược cho ta."
"Nga!"
Loan Nhi cũng không hỏi nhiều, bắt đầu thay dược giúp nàng.
Chờ sau khi thay dược xong, Kỷ Vân Thư lại tiếp tục với mô hình đất sét.
Bởi vì thời gian cấp bách, hai ngày này, nàng vẫn luôn ở trong phòng, cho đến khi cuối cùng hoạ xong bức họa, lúc này mới ra khỏi cửa, đưa bức hoạ này tới nha môn.
Cùng trong ngày hôm đó, người trong bức họa đã được xác định, chính là Giang lão gia!
Kỷ Vân Thư ban đầu vốn nghĩ lão nhân gia chắc chắn sẽ tới nha môn làm chứng, nhưng không ngờ, người tới lại không phải là lão nhân gia.
Mà là một phụ nhân hơn 40 tuổi, người mặc cẩm y hoa phục cao quý.
Bên người phụ nhân, còn đi theo hai nha đầu cùng với một nam nhân hơi trẻ tuổi.
Bốn người đi vào công đường nha môn, đều mang bộ dáng hoàn toàn mình là hàng cao quý ngạo kiều. Trong ánh mắt, thậm chí mang theo một chút ghét bỏ!
Huyện thái gia đã ở nha môn vài thập niên qua còn không ghét bỏ, các ngươi ghét bỏ cái gì!
Huyện thái gia tất nhiên nhận ra vị phụ nhân này, tiến lên: "Là Giang phu nhân đúng không? Bản quan đang định phái người tới kinh thành thông báo với các ngươi, sao các ngươi lại đột nhiên tới đây?"
Giang phu nhân liếc mắt quét Huyện thái gia một cái: "Mấy ngày gần đây, ta cũng là vừa khéo hồi hương tế tổ, khi vừa mới vào thành, liền nghe nói đã tìm được hài cốt của phu quân ta. Lưu đại nhân, ta tới đây là để nhận lại hài cốt của phu quân ta, đưa về hạ táng. Thỉnh đại nhân hãy đưa ra đây."