Nhưng Kỷ Vân Thư vẫn không cam lòng. Kỷ Vân Thư suy nghĩ, đột nhiên nói với Huyện thái gia: "Lưu đại nhân, trong ngày hôm nay, có thể tra ra được vị Thất thúc kia ở nơi nào sao?"
Tròng mắt Huyện thái gia vừa chuyển: "Trong Cẩm Giang thành người được gọi là Thất thúc rất nhiều, nhưng Thất thúc đã làm việc ở Giang gia, hẳn là có thể tra được. Hiện tại bản quan sẽ lập tức sai người đi tra hộ khẩu nơi đó."
Nói xong, Huyện thái gia lập tức gọi mấy nha dịch chạy tới, phân phó vài câu.
Thất thúc đột nhiên chết đi, hay là, thật sự do Giang phu nhân giết người diệt khẩu?
Cảnh Dung biết trong lòng nàng hiện giờ đang đắm chìm trong vụ án, cho nên ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, bưng trà mới lên uống.
Mà Kỷ Vân Thư cũng không nhàn rỗi, sai người tìm một ít giấy và bút mực, trên giấy họa xong bức chân dung một người, sau đó cẩn thận gấp lại, thu vào trong ống tay áo!
Không lâu sau, Huyện thái gia đã mang theo một mảnh giấy viết địa chỉ tới, giao vào trong tay Kỷ Vân Thư.
"Chắc hẳn là nơi này, Vân Thư, ngươi định......"
"Ta muốn đi một chuyến."
"Bản quan đi cùng ngươi......"
Hắn nói còn chưa dứt lời, Kỷ Vân Thư lập tức ngắt lời: "Đại nhân hãy chờ ta ở nha môn đi, một chuyến này, cũng chưa chắc sẽ có manh mối."
Hắn nghĩ lại cẩn thận, nàng nói cũng đúng!
Cảnh Dung ngồi ở một bên phẩm trà mở miệng: "Không bằng bổn vương bồi ngươi đi một chuyến?"
Kỷ Vân Thư đã cất địa chỉ vào trong tay áo, nhìn về phía Cảnh Dung, nói: "Không cần phiền Vương gia, tiểu nhân tự mình đi một chuyến là được."
Dứt lời, Cảnh Dung đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, biểu hiện trên khuôn mặt rõ ràng có một chút không vui.
"Như thế nào? Bổn vương vừa mới nói tín nhiệm ngươi, nhưng ngươi trái lại, không hề tín nhiệm bổn vương? Muốn đẩy bổn vương ra xa ngàn dặm hay sao?"
"Tiểu nhân thân phận ti tiện, không đáng để Vương gia tín nhiệm như thế!"
"Bổn vương nói đáng giá, vậy thì nó đáng giá."
Giờ phút này, hắn thật sự hận không thể nắm cằm Kỷ Vân Thư, để nàng có thể nhìn kỹ bản thân mình, nghe từng câu từng chữ của hắn, đang nói nghiêm túc bao nhiêu!
Nhưng hắn không thể xuống tay, luyến tiếc không nhéo được khuôn mặt tinh xảo kia của nàng.
Kỷ Vân Thư buông ánh mắt xuống, dường như có chút không dám nhìn thẳng vào hắn.
Thấy nàng không nói gì, Cảnh Dung tiếp tục: "Kỷ tiên sinh, vụ án này không thể trì hoãn, ngươi là người rõ ràng nhất so với bất luận kẻ nào. Hơn nữa, là bổn vương đã hạ lệnh tra rõ việc này, nếu không, hài cốt đã bị Giang phu nhân mang đi. Nếu ngươi tra không ra, thể diện của bổn vương cũng sẽ mất hết. Vì thế chuyện này, không chỉ dừng lại là chuyện của nha môn và ngươi, mà cũng là chuyện của bổn vương."
Nói nhiều như vậy, còn không phải muốn đi theo hay sao?
Vòng tới vòng lui, vòng đến đau cả đầu!
Kỷ Vân Thư đành phải gật đầu: "Nếu như Vương gia nguyện ý, vậy tiểu nhân cũng không thể cự tuyệt, thỉnh Vương gia đi theo."
Sau lưng, khéo miệng Cảnh Dung câu lên, thư giãn lông mày, bắt đầu đi theo.
Ra khỏi nha môn, hai người lập tức chạy tới nơi ở của Thất thúc.
Cũng may Cẩm Giang không lớn, khoảng cách giữa thôn xóm xung quanh cũng không xa lắm, chỉ mất nửa canh giờ (1h) cũng đã đến nơi.
Dọc theo đường đi, Kỷ Vân Thư chỉ lo đi, không chú ý tới hắn.
Nhưng bộ dáng của Cảnh Dung lại luôn đắc ý như gió mùa xuân, nhìn thân ảnh nàng nho nhỏ thẳng thắn, bước chân không nhanh không chậm đi tới phía trước.
Ở trong mắt hắn, thập phần đáng yêu.
Trong đầu, mơ hồ còn quanh quẩn những lời Lang Bạc báo lại đêm đó.
"Vương gia, đã tra được, thì ra Kỷ tiên sinh...... Không, nên là...... phải nói là Kỷ cô nương, nàng là tam tiểu thư Kỷ phủ."
Ngay khi nghe được những lời nói kia, Cảnh Dung ngốc lăng hồi lâu, rốt cuộc đập bàn một cái.
"Bổn vương đã nói, bổn vương không phải là Long Dương!"
Quá mừng, quá vui!
Ngay sau đó, Lang Bạc lại bẩm báo về việc vì sao Kỷ Vân Thư bị roi đánh sau lưng.
Tức giận, một cơn giận đốt cháy trái tim hắn.
Vì thế nên ngày hôm sau, hắn đã tặng dược liệu Bạch Vân Trường cho nàng, sau đó lại thống khoái giáo huấn Kỷ Thư Hàn.
Tuy nhiên......
Tiểu Vân Thư có nhận thấy được hay không?
Nghĩ đến đây, bước chân của hắn bỗng nhiên chậm lại.
Cho đến khi Kỷ Vân Thư xoay người nói: "Vương gia nếu như mệt mỏi, tiểu nhân sẽ tự mình đi."
Vừa nhấc mắt, bất quá chỉ cách nhau hơn bốn mét. Kỷ Vân Thư đứng ở nơi đó, một thân trường bào đơn giản, gió thổi bay ống tay áo, nghiêng người ngoái đầu nhìn lại. Nàng đứng ở trong tuyết, thật sự cực kỳ xinh đẹp!
Một khắc kia, Cảnh Dung nhìn xem đến nỗi có chút thất thần.
Kỷ Vân Thư nhấp môi, ánh mắt cực nóng như thế, nàng không dám nhìn vào, vì thế cúi đầu hạ mắt xuống, lại hỏi thêm một lần nữa.
Kỷ Vân Thư vẫn luôn cúi đầu xuống, bước chân vẫn luôn duy trì khoảng cách vài bước nhanh hơn hắn, sợ một lần nữa va chạm với ánh mắt biết nói kia.
Nhìn đến nỗi trong lòng mình cảm thấy hoảng sợ!
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Cuối cùng cũng tới nơi ở của Thất thúc, toàn bộ sân vườn đều bị bỏ trống, không nhìn thấy người.
Đang tự hỏi trong lòng, bỗng nhiên có một lão phụ (bà lão) đi ra từ trong phòng, khuôn mặt tiều tụy, đầu đã có những lọn tóc trắng.
Nhìn thấy trong viện mình xuất hiện hai người xa lạ, lập tức có chút cảnh giác.
"Các ngươi là ai?" Lão phụ hỏi.
Kỷ Vân Thư tiến lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Lão nhân gia, xin hỏi, nơi này có phải là nhà Thất thúc hay không?"
Vừa nghe hỏi như thế, lão phụ thở dài một tiếng: "Lão gia của ta buổi sáng hôm nay đã chết, các ngươi tìm lão làm gì?"
Kỷ Vân Thư móc ra bức họa chân dung mình vừa rồi vẽ ra ở nha môn từ trong ống tay áo, đưa cho lão phụ.
"Đây là Thất thúc sao?"
Nhìn thấy bức hình bạn già của mình, hốc mắt lão phụ hốc trở nên đỏ ửng, tay cầm bức họa run rẩy.
"Đúng vậy, đây là bạn già của ta!" Giọng nói nghẹn ngào.
Xem ra, Giang phu nhân nói vị Thất thúc kia, thật sự chính là lão nhân gia đã đi theo nàng.
Kỷ Vân Thư nhìn thấy bộ dáng thương tâm của lão phụ, cũng có chút đau lòng, nhưng vẫn hỏi: "Lão nhân gia, xin hãy nén bi thương đã qua, ta muốn hỏi một chút, thi thể Thất thúc vẫn còn nguyên vẹn?"
"Thiêu, đã thiêu (đốt). Sau khi chết liền lập tức thiêu."
Lão phụ thở dài liên tục!
Thiêu? (Đốt cháy)
Kỷ Vân Thư khó hiểu: "Vừa mới qua đời, vì sao......"
Lời nói còn chưa hỏi xong, lão phụ đã ngẩng đầu lên, trả lời: "Đây là tập tục của thôn chúng ta, nếu người đã chết, lập tức phải thiêu, thi thể không thể hạ táng."
"Vậy trước khi Thất thúc qua đời, đã gặp qua người nào? Hoặc là đã gặp phải chuyện gì?"
Lão phụ suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không có, bạn già của ta hai ngày nay thân thể không tốt, đều ở trong nhà, nhưng sáng sớm hôm nay...... đã đi rồi."
Nói tới đây, trong mắt lão phụ bí mật mang theo những giọt nước mắt!
Nhân chứng duy nhất đã chết, hơn nữa thi thể đã bị thiêu.
Hiện tại, Kỷ Vân Thư thực sự không còn manh mối.
Không đành lòng nhìn thấy lão phụ tiếp tục thương tâm, Kỷ Vân Thư không hỏi thêm nhiều, lập tức rời đi.
Trên đường trở về.
Cảnh Dung thấy nàng nhíu mày yên lặng, liền nói: "Tiên sinh thật là thận trọng."
Ân?
Nàng hỏi: "Vì sao Vương gia nói như vậy?"
"Ngươi hiểu được trước bức họa chân dung, chứng thực Thúc thất đã qua đời rốt cuộc có phải là lão nhân ngươi đã nhìn thấy hay không. Nếu vậy, cũng lo lắng rằng người nọ mà mình nhìn thấy, không phải là Thất thúc theo như lời Giang phu nhân đã nói."
Đúng vậy, nàng sở dĩ vẽ một bức họa chân dung, thật sự muốn chứng thực điểm này.
Mà sự thật chứng minh, người nọ, thật sự chính là lão nhân gia mà mình nhìn thấy.
"Vương gia nếu có thể biết được, vậy thì người thận trọng, hẳn là ngài mới đúng."