Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 92: Nữ nhân không có nhân tính



Edit: Emily Ton.

Trong lòng Cảnh Dung có một sự suy đoán, nhưng không dám khẳng định!

Kỷ Vân Thư nắm hai tay nhỏ của A Ngữ, sắc mặt ngưng trọng.

Xuất phát từ cảm tính mẫn cảm với vụ án, cảm giác này này nói cho nàng biết, sự thật nhất định không hề đơn giản!

Hơn nữa, những lời Giang phu nhân nói lúc trước, loáng thoáng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sau khi buông tay A Ngữ ra, Kỷ Vân Thư quay đầu phân phó cai ngục: "Hiện tại ngươi lập tức đi tới nha môn, thông báo cho Lưu đại nhân qua đây, sau đó mang theo con dao nhỏ Ngọc Tẩu dùng để hành hung tới đây. Còn có, lấy cho ta một lọ mực và một đĩa bột mì tới đây."

Cai ngục hơi ngốc một chút: "Tiên sinh đang muốn làm gì?"

"Ngươi nhanh chóng đi đi."

"Nhưng...... thi thể này phải làm sao bây giờ? Còn phải đưa tới nghĩa trang!"

Kỷ Vân Thư trừng mắt nhìn hắn: "Bảo ngươi nhanh chóng đi làm việc, còn dài dòng như thế làm gì?"

Ôi trời! Cai ngục bị dọa đến nỗi rùng mình một cái, nhanh chóng cúi người đáp ứng, cất bước rời đi.

Kỷ Vân Thư thở dài một tiếng, thoáng nhìn qua A Ngữ đã chết, trong lòng nặng trĩu.

Thần sắc của nàng, toàn bộ đều dừng ở trong mắt Cảnh Dung.

Hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy A Ngữ chính là hung thủ?"

Kỷ Vân Thư lắc đầu: "Không dám chắc chắn, thật sự hy vọng mình đã đoán sai."

Cảnh Dung phân tích: "Hai năm trước, nàng ấy chỉ mới sáu tuổi, một nữ hài sáu tuổi, sao có thể giết được một nam nhân hơn 49 tuổi?"

Băn khoăn này, không phải là không thể xảy ra.

Tuy nhiên......

Kỷ Vân Thư nhíu hai mắt lại: "Chẳng lẽ Vương gia đã quên? Lúc ấy Giang lão gia bị Lý Triệu đẩy ngã, trên mắt cá chân đã bị thương, căn bản không thể đứng lên. Cho dù A Ngữ chỉ mới 6 tuổi, cũng có khả năng khi Giang lão gia không hề có chút phòng bị, giết lão."

Nhưng nói xong, nàng lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Tất cả đều chỉ là suy đoán, có thể đó là một khả năng"

Cảnh Dung gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm.

Không lâu sau, Huyện thái gia đã tới, trong bộ dáng quan phục mang theo mệt mỏi, nhìn thấy Cảnh Dung, vẫn luôn run rẩy hành lễ.

"Vương gia, nơi này chính là nhà giam, Vương gia thân thể quý giá, sợ rằng......"

Cảnh Dung giơ tay ngắt lời hắn nói: "Vụ án quan trọng, không cần bận tâm thứ khác."

"Vâng vâng vâng......"

Huyện thái gia chống thân thể thẳng lên, đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, vẫy vẫy tay, nha dịch phía sau đưa những thứ nàng muốn ra.

"Hay là vụ án có tình tiết mới? Con dao này không phải đã kiểm tra rồi sao?" Huyện thái gia khó hiểu.

Kỷ Vân Thư không phản ứng lại!

Nàng đeo găng tay, cần con dao nhỏ qua, đặt tay cầm bằng gỗ ở dưới ngọn đèn dầu để đốt.

Nàng phân phó nha dịch một bên: "Cho bột mì vào trong mực, khuấy đều."

"Vâng."

Nha dịch làm theo, chờ sau khi pha trộn xong, lập tức đưa đồ qua cho nàng.

Kỷ Vân Thư nhúng chuôi cầm dao đã đốt nóng vào trong hỗn hợp bột mì và mực, chờ khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ mới lấy ra.

Màu sắc của gỗ trên chuôi dao đã biến đen, nhầy nhụa dính với bột mì.

Nàng lại một lần nữa hơ tay cầm ở trên ngọn đèn dầu.

Cả đám người nhìn xem đến nỗi sửng sốt!

Kỷ tiên sinh đang làm gì vậy?

Bảy tám đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào con dao trong tay nàng.

Ngay trước mắt bao người, bột mì sền màu đen trên cán dao bắt đầu bong ra dưới ngọn lửa nóng cháy. Cuối cùng, chỉ còn lại một số ấn ký không rõ ràng ở trên chuôi dao.

Người khác nhìn không hiểu, nhưng Kỷ Vân Thư hiểu rất rõ!

Với sự xuất hiện của những ấn ký càng thêm rõ ràng như vậy, trong mắt nàng càng tràn ra cảm xúc khiến người khó nắm bắt.

Huyện thái gia tiến lên, hỏi: "Thế nào rồi? Con dao này...... có gì khác thường sao?"

"Ân." Nàng gật đầu.

"Có chỗ nào sai?"

"Tất cả đều sai."

Những lời này khiến Huyện thái gia bối rối!

Kỷ Vân Thư dời chuôi dao khỏi ngọn lửa, sau đó đặt tay cầm dao vào trong lòng bàn tay trái của A Ngữ, tiếp đó khéo mu bàn tay A Ngữ lại để nàng ấy cầm lấy chuôi dao, lúc này mới lấy dao ra.

"Hoàn toàn khớp!" Kỷ Vân Thư nói giọng chắc chắn: "Người giết Giang lão gia, là A Ngữ!"

Ồ......

Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối!

Chỉ có Cảnh Dung vẫn rất bình tĩnh, hỏi nàng: "Xác định như thế nào?"

Kỷ Vân Thư giơ chuôi dao trong tay, giải thích: "Ấn ký ở trên chuôi dao, thật ra là mấy dấu ngón tay."

"Dấu ngón tay?" Huyện thái gia bước tới phía trước kiểm tra, mở to mắt nhìn, hỏi: "Nhưng, vì sao lại có mấy dấu ngón tay ở đây?"

"Bởi vì khi A Ngữ nắm chuôi dao giết người, đâm từng nhát dao vào trên người nạn nhân. Hơn nữa, con dao này vốn ngắn và nhỏ, vì thế chứng tỏ rằng, toàn bộ lưỡi đao nhất định đều đâm vào trong thân thể Giang lão gia. Khi máu phun ra, nhất định đã lưu lại ở trên tay nàng và trên chuôi dao, nhưng nơi ngón tay cầm chuôi dao, vết máu sẽ rất ít."

Mọi người nhìn nhau, dường như đã hiểu, nhưng lại dường như không thể hiểu hết!

Kỷ Vân Thư tiếp tục giải thích: "Ta dùng bột mì và mực bôi mặt trên chuôi dao, sau đó hơ trên lửa. Như vậy, trên chuôi dao bằng gỗ này, chỉ cần dính một chút máu, bột mì và mực sẽ bị bóc ra. Những nơi không dính máu, bột mì và mực sẽ vẫn lưu lại, và những ấn ký lưu lại này, chính là dấu ngón tay."

"Thì ra là như thế!" Huyện thái gia gật gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ lần nữa, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: "Nhưng dấu ngón tay này, cũng có thể là của Ngọc Tẩu."

"Không có khả năng." Kỷ Vân Thư ném ra một tiếng.

"Vân Thư, ngay cả Giang phu nhân cũng đã từng nói, bà ta tận mắt nhìn thấy Ngọc Tẩu giết người, đã thú nhận tội của mình, không sai được."

"Nhưng, Ngọc Tẩu không hề thừa nhận."

"Ngọc Tẩu điên khùng như vậy, nàng làm thế nào thừa nhận?!" Huyện thái gia buông tay.

Cảnh Dung thật sự không thể nhìn thêm được nữa, mắt lạnh đâm tới Huyện thái gia.

Hắn mắng một tiếng: "Lưu đại nhân, ngươi tốt nhất an tĩnh một chút."

"......" Sắc mặt Huyện thái gia cứng đờ, xấu hổ cười, liên tục gật đầu, ngậm miệng lại.

Không thể không nói, Huyện thái gia vẫn phải ăn một chiêu này của Cảnh Dung!

Trong khi đó, Kỷ Vân Thư bắt đầu chậm rãi giải thích: "Tất cả những lập luận của ta, đều có chứng cứ. Mấy dấu ngón tay trên chuôi dao này, hoàn toàn khớp với ngón tay A Ngữ, thậm chí có cùng độ dài. Không chỉ có như thế, dấu tay này là một dấu tay trái. Bởi vì, một người dùng tay trái nắm trên chuôi dao, phương hướng ngón tay cái và bốn ngón tay còn lại nằm ở trên chuôi dao, sẽ kéo dài từ phải sang trái. Ngược lại, nếu dùng tay phải để nắm chuôi đao, phương hướng của ngón tay cái và bốn đầu ngón tay còn lại, là từ trái sang phải. Như vậy, dưới hai loại tình huống này, phương hướng kéo dài của bốn đầu ngón tay đều trái ngược nhau."

"Đối với các vị trí của các ngón tay trên chuôi đao này, cho thấy người nắm nó thuận tay trái." Kỷ Vân Thư nâng tay trái của A Ngữ lên, tiếp tục: "Lòng bàn tay trái của A Ngữ có một lớp chai rất dày, hơn nữa sự thô ráp rất rõ ràng, nhưng tay phải của nàng lại rất mềm mại. Nói cách khác, A Ngữ là một người thuận tay trái, chính nàng đã dùng tay trái nắm chuôi dao này, giết chết Giang lão gia."

Điều này thật sự không thể tin nổi. Hai năm trước, A Ngữ chỉ mới sáu tuổi!

Điều gì đã trải qua với một hài tử mới sáu tuổi, khiến nó phải hạ sát tâm như vậy?

Tất cả mọi người thổn thức không thôi!

Nếu thật sự giống như Kỷ Vân Thư vừa nói, như vậy, chân tướng sự tình rốt cuộc là như thế nào?

Trong lòng Kỷ Vân Thư, giờ phút này đột nhiên có một loại suy đoán lớn mật.

Mà loại suy đoán này, thật đáng ghê tởm khiến nàng kinh hãi, đột nhiên run lên!

Cảnh Dung quan sát thấy biểu tình của nàng, hỏi: "Có phải ngươi có ý tưởng gì hay không?"

"Ta muốn gặp lại Ngọc Tẩu."

"Nhưng......"

Kỷ Vân Thư ngắt lời hắn nói.

"Ta không cần đi vào trong, ta sẽ ở bên ngoài."

Nàng dường như nhận ra tâm tư lo lắng của Cảnh Dung đối với mình.

Cảnh Dung gật đầu: "Được, ta sẽ đi cùng ngươi."

Kỷ Vân Thư cự tuyệt: "Không cần, các ngươi cứ ở đây, tốt nhất đừng xuất hiện, để ta và nàng đơn độc tán gẫu một chút."

Không đợi Cảnh Dung nói thêm lời nào, Kỷ Vân Thư đã cầm lấy con dao, đi về phía phòng giam Ngọc Tẩu.

Mọi người đều đi theo phía sau, nhưng ẩn nấp ở chỗ ngoặt bên cạnh, không hề tới gần.

Kỷ Vân Thư đứng ở bên ngoài phòng giam, cầm con dao trong tay, gõ từng cái trên cọc gỗ của phòng giam.

Tiếng gõ rất buồn tẻ nặng nề, giống như đang gõ vào trong tâm hồn người.

Dường như là cố ý!

Một lát sau, Ngọc Tẩu vốn đưa lưng về phía nàng, chậm rãi xoay người lại. Cặp mắt kia, tràn đầy âm khí và tơ máu đỏ ngầu, cực kỳ đáng sợ!

Kỷ Vân Thư cười quỷ dị, nói: "Một người thích yên lặng... loại cảm giác này, thật ra rất kích thích. Vì hắn, làm bất cứ điều gì đều cảm thấy đáng giá, nhưng với người mình không thích, nên đi tìm chết, đúng không?"

Những lời này, đúng là nàng đang nói Ngọc Tẩu.

Tuy nhiên......

Ngọc Tẩu lại trả lại nàng một câu: "Đúng vậy."

Rất tốt!

Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Tuy nhiên, rõ ràng đó là người mình thích, lại bị người khác cướp mất. Cảm giác này, nhất định rất khó chịu, đúng không?"

"Đúng."

"Như vậy, Ngọc Tẩu, ngươi thật sự rất hận A Ngữ sao?" Nàng đột nhiên hỏi.

Ân?

Hận? Đến từ đâu?

Rất bất ngờ, Ngọc Tẩu lại cười, nhìn như điên cuồng, nhưng cười rất rõ ràng. Hai tay vừa nắm lấy đầu tóc rối bù của mình, vừa nói: "Nàng là A Ngữ của ta, ta vì sao phải hận nàng?"

"Bởi vì nàng đã đoạt mất người nam nhân của ngươi."

Hả!

Đồng thời với những lời của Kỷ Vân Thư, Ngọc Tẩu đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, thu hồi những tiếng cười điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn, phẫn hận nhìn nàng.

Nàng ta rống lên một tiếng: "Ai cũng không thể cướp hắn đi, ai cũng không thể."

Kỷ Vân Thư tiếp tục khiêu khích: "Nhưng hắn căn bản không hề yêu ngươi, hắn yêu A Ngữ, hắn ôm A Ngữ, lần lượt lăng nhục nàng, bởi vì hắn yêu nàng, muốn có được nàng. Hắn không hề yêu ngươi, không muốn có ngươi."

"Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta."

Ngọc Tẩu đột nhiên vọt tới, hung hăng đâm người về phía cọc gỗ, hai tay dùng sức duỗi ra ngoài, ý định muốn nắm lấy cổ của Kỷ Vân Thư.

Nhưng thời điểm khi nàng ta xông tới, Kỷ Vân Thư đã lùi về phía sau vài bước!

Hai tay thất bại, điều này khiến Ngọc Tẩu trở nên giận dữ!

Nàng ta giống như nổi điên hét lên: "Ta không cho phép nói, không cho phép ngươi nói. Hắn yêu ta, hắn yêu ta."

Sắc mặt mọi người ẩn nấp một bên đều đã thay đổi.

Hắn kia?

Là Giang lão gia?!

Người Ngọc Tẩu yêu, là Giang lão gia!

Đáp án mà Kỷ Vân Thư muốn biết, đã bức ra được từ trong miệng Ngọc Tẩu.

Trái tim nàng sợ hãi tê rần, hốc mắt dần dần ướt át, nhìn nữ nhân không có nhân tính trước mặt này, khẽ lắc đầu.

Giọng nàng mang theo đau đớn nói: "Nàng là nữ nhi của ngươi! Chỉ vì ngươi thích Giang lão gia, cho nên lần lượt chịu đựng mặc hắn tra tấn A Ngữ. Thậm chí bởi vì...... nàng giết Giang lão gia mà ngươi mang lòng oán hận nàng, dùng xích sắt khóa lên người nàng, ném ở trong gian phòng nồng nặc tanh tưởi kia. Ngươi cho nàng ăn phân người, tra tấn nàng đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngươi tra tấn nàng cho đến chết! Đây là sự trả thù của ngươi! Ngươi muốn báo thù cho Giang lão gia. Vì thế đã trả thù chính nữ nhi thân sinh của ngươi!"