(*)Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ mượn của tiếng Nhật dùng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường. 壁/Kabe: bức tường, ドン/don: âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Kỷ Vân Thư nheo mắt hạnh nhân, hơi khó chịu vì những lời Vệ Dịch vừa nói.
Nhưng nghĩ lại, tiểu tử này ít nhất đã làm hai cái đèn lồng.
Vì vậy, nàng quyết định không đáng so đo!
Ngược lại, nàng nói với Loan Nhi: "Loan Nhi, ngươi đi tìm chút hồ, giấy và một ít dụng cụ vẽ tranh lại đây."
"Vâng, nô tỳ sẽ lập tức đi tìm."
Loan Nhi vội vàng đi ra ngoài một chuyến, tìm tất cả những vật nàng cần đưa tới.
Vệ Dịch kéo quai hàm, hỏi Kỷ Vân Thư: "Thư nhi, ngươi tìm những thứ này để làm gì?"
Nàng vừa trải thẳng giấy ra, vừa cầm mấy chiếc bút tinh xảo, nhúng chút nước, bắt đầu tinh tế vẽ lên trên giấy.
Vệ Dịch ngạc nhiên, yên lặng quan sát.
Ngòi bút kia ở trên tờ giấy trắng, những đường nét nhẹ cong, từng nét từng nét, đều thập phần tinh tế.
Không lâu sau, trên giấy đã hiện ra một bông hoa mai, cánh hoa tinh tế mảnh mai, nhuỵ hoa kéo dài, thanh tú thoát tục.
Chấm bút vào mực đỏ, chậm rãi tạo hình, dần dần thành hình!
Trên tờ giấy trắng, hiện ra một bông hoa mai nở rộ, sinh động như thật!
Trong không khí, dường như mang theo một làn gió nhẹ, chậm rãi thổi trên những cánh hoa mai, tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt.
Hương thơm tản ra bốn phía!
Như một bàn tay tuyệt vời, xứng đáng với danh của nàng.
Cuối cùng, Kỷ Vân Thư phất động ống tay áo, đặt bút xuống, nhẹ nhàng phẩy phẩy, nét mực khô lại.
"Thư nhi, ngươi vẽ thật đẹp mắt."
Vệ Dịch kinh hô, nhướn người về phía trước, gương mặt sạch sẽ phảng phất như muốn dán lên trên mặt giấy.
Kỷ Vân Thư đưa bức họa cho hắn: "Ngươi và Loan nhi cắt bức họa này thành tám khối đều nhau, sau đó dán vào tám mặt ở trên đèn lồng."
"Vì sao phải cắt chúng?"
"Như vậy mới đẹp."
Đẹp sao?
Hắn không hiểu, một bức họa đẹp như vậy, vì sao phải cắt thành tám khối?
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo Loan nhi cắt dán.
Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư lại vẽ thêm một bức hoa mai khác, cũng cắt thành tám khối, dán vào trên tám mặt của đèn lồng thứ hai.
Hai cái đèn lồng, lúc này càng trở nên tinh xảo.
Tám mặt đều có hoa, khi quay chung quanh, vẫn có hình dáng hoa mai nở rộ.
Lúc này, trời đã dần dần đen lại.
Dưới sự nôn nóng ồn ào của Vệ Dịch, Kỷ Vân Thư lúc này mới mang theo Loan nhi và hắn, ra khỏi Vệ phủ.
Dẫn theo hai chiếc đèn lồng, ánh sáng màu đỏ từ ngọn nến nhấp nháy, làm nổi bật vẻ đẹp của những bông hoa mai cực kỳ sinh động trên giấy.
Trên đường lớn, đêm tối như mực, đèn đỏ như sao!
Những chiếc đèn lồng có hình dạng và màu sắc khác nhau, được treo ở trên một sợi dây thừng mảnh mai, kéo dài thành hàng, chạy dọc theo toàn bộ con phố.
Cực kỳ náo nhiệt, giống như ngày lễ Giáng Sinh!
Trong khi đó, những gì mắt người có thể nhìn thấy được, chính là một rừng đầu người!
Nhìn không thấy điểm cuối!
Đám người đi dạo, mỗi người đều có một chiếc đèn trong tay, từng đôi ăn mặc rất đẹp.
Nói đây là ngày hội hoa đăng, không bằng nói đây là ngày hội tương thân mỗi năm một lần!
Ba người Kỷ Vân Thư, tản bộ ở trong đám người, đi về hướng Sương Cư các.
"Thư nhi, ngươi xem."
Dọc theo đường đi, Vệ Dịch đều rất hưng phấn, đi đến trước một cái sạp, lấy một cái mặt nạ hát kịch, đeo vào trên mặt, bắt đầu bắt chước cách diễn viên di chuyển trên sân khấu.
"Thích sao?"
Kỷ Vân Thư bị hắn trêu chọc, cười hỏi hắn một câu.
"Thích." Hắn gật đầu.
Vì thế, nàng móc bạc ra, mua chiếc mặt nạ kia, đưa cho hắn.
Nhưng sự phiền toái này, không hề ngừng nghỉ một khắc, hắn chạy tán loạn khắp nơi, rất nhiều lần Kỷ Vân Thư gần như lạc mất hắn.
Chạy tới chạy lui, tất nhiên đã mua không ít đồ. Đồ chơi, đồ ăn, đồ mặc, đã mua rất nhiều.
Đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng tới được Sương Cư các.
Trên phòng riêng lầu hai, cặp mắt nhanh nhẹn của Cảnh Dung, sớm đã tìm được Kỷ Vân Thư ở trong đám người.
Trong đám người, nàng giống như chiếc đèn lồng ở trong tay nàng, xuất sắc đến nỗi cực kỳ bắt mắt.
Nữ tử như vậy, không có cẩm y hoa phục, không có vòng bạc trâm ngọc quý giá, khuôn mặt cũng không cần ẩn dưới lớp trang điểm.
Nhưng, nó đã cướp đi tất cả sự hăng hái ẩn dấu dưới ánh mắt như băng của hắn.
Và hết thảy quanh mình, tất cả đều bị lu mờ. Trong ánh mắt của hắn, cũng chỉ có một mình Kỷ Vân Thư.
Dần dần, khóe miệng hắn nổi lên một nụ cười, thầm thì.
"Trang nữ mộng, bàn thạch như kiên." (Tất cả đều giống như một giấc mơ thoảng qua)
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư đã đi vào Sương Cư các, theo chỉ dẫn của tiểu nhị, lên phòng trên lầu hai.
Vừa bước vào, lập tức đón nhận ánh mắt cực nóng của Cảnh Dung, đến nỗi nàng bất ngờ run lên.
Vệ Dịch thật ra rất thoải mái, ném một đống đồ trong tay tới trên người Lang Bạc.
Không quên dặn dò Lang Bạc: "Ôm chúng cẩn thận, đừng làm hỏng, nếu không ngươi phải đền."
"Điều này......" Lang Bạc ôm một đống đồ kỳ quái vào trong lòng ngực, một đầu đầy hắc tuyến. Hắn quay đầu nhìn Vương gia nhà mình, ánh mắt mang theo cầu xin: "Vương gia, cái này......"
Lang Bạc thầm nghĩ, đành phải tuân mệnh ôm giữ đống đồ.
Cảnh Dung nhìn Kỷ Vân Thư, chỉ về vị trí bên cạnh: "Kỷ cô nương, mời ngồi."
"Ta cũng muốn ngồi." Cùng với giọng nói Vệ Dịch rơi xuống, hắn đã đặt mông ngồi xuống vị trí mà Cảnh Dung vừa chỉ, nhìn món ngon đầy bàn, hỏi Cảnh Dung: "Ca ca, ta có thể ăn sao?"
Sắc mặt Cảnh Dung khó coi, mở miệng: "Ăn đi."
Ăn hết sức đi, no căng chết ngươi!
Vị trí vốn để lại cho Kỷ Vân Thư, đã bị gia hỏa này chiếm đóng.
Bóng đèn này, vẫn còn rất sáng sủa!
Kỷ Vân Thư cúi đầu cười, yên lặng ngồi xuống đối diện với Cảnh Dung.
Trong khi Vệ Dịch đã bắt đầu ăn!
"Thức ăn rất ngon, ngon hơn đồ ăn trong phủ." Vệ Dịch vừa ăn vừa nói.
"Nếu ngươi thích ăn, lần sau bổn vương sẽ mời một mình ngươi tới đây ăn, được không?" Cảnh Dung lấy chiếc đũa, gắp một cái chân gà, đặt vào trong bát hắn: "Ngươi ăn từ từ, có rất nhiều chân gà. Ngươi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Tuy nhiên, không thể tranh đoạt quả tim với bổn vương."
Đây là đang ngấm ngầm hại người!
Vệ Dịch nghe không hiểu, nhưng Kỷ Vân Thư vừa nghe đã hiểu.
Nàng lập tức cố gắng thay đổi chủ đề, cũng lấy một đôi đũa, chỉ vào thức ăn đầy bàn: "Đồ ăn nhiều như vậy, Vương gia thật là hào phóng, chỉ sợ chúng ta ăn không hết, sẽ lãng phí."
Nói xong, quay đầu nói với Loan Nhi: "Loan Nhi, ngươi cũng ngồi xuống đi, tin rằng Vương gia sẽ không để ý."
"Điều này......" Loan Nhi khiếp đảm. Nếu nàng sớm biết rằng tới đây sẽ gặp Dung Vương, nàng không nên đi theo ra cửa.
Cảnh Dung gật đầu thân thiện với Loan Nhi: "Thì ra ngươi chính là Loan Nhi."
Loan Nhi kinh ngạc, Vương gia có khi nào cũng biết tới nàng?
Nàng gật đầu: "Vâng, nô tỳ gọi là Loan Nhi."
"Vậy cùng ngồi xuống đi, không cần giữ lễ." Sau đó nói với Lang Bạc: "Ngươi để đồ trong tay qua một bên đi, cũng ngồi xuống đây."
Vì thế, một bàn, ngồi năm người!
Như thế này, nào giống với an bài lúc ban đầu đâu?!
Thất sách, thất sách!
Một bữa cơm, Cảnh Dung ăn chính là dấm, Kỷ Vân Thư ăn chính là xấu hổ!
Vệ Dịch thật ra ăn rất no.
Trong khi Loan Nhi và Lang Bạc, vừa ăn vừa run sợ trong lòng.
Cuối cùng tiểu nhị cũng mang điểm tâm lên, có bánh hương hoa mai, bánh hoa hồng, bánh điểm tâm màu cầu vồng, bánh như ý, quả cát tường......
Cảnh Dung gắp một miếng bánh như ý vào trong bát của Kỷ Vân Thư.
"Nếm thử xem, bánh như ý của Sương Cư các rất ngon." Trong giọng nói, mang theo hương vị sủng nịch.
"Tạ vương gia."
Kỷ Vân Thư gắp miếng bánh như ý lên, thả vào trong bát Vệ Dịch, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngươi ăn nhiều một chút."
"Được."
Vệ Dịch không kén ăn, lập tức kẹp lên đưa vào trong miệng.
Ăn cực kỳ ngon miệng.
Cảnh Dung không cam lòng, kẹp một quả tường lên, đang chuẩn bị đưa cho Kỷ Vân Thư, nhưng được nửa đường, đã bị Vệ Dịch đoạt lấy!
"Cảm ơn ca ca."
Vệ Dịch kẹp lấy nó, một ngụm nuốt xuống.
Ài, đó không phải cho ngươi, bóng đèn ngàn năm!
Kỷ Vân Thư âm thầm cười cười, giờ phút này nàng thật sự hoài nghi Vệ Dịch có phải đang cố ý hay không.
Khuôn mặt Cảnh Dung, đã xanh đến mức tận cùng, nặng nề không vui, mãi cho đến khi rời khỏi Sương Cư các.
Lúc này trên đường lớn Cẩm Giang, từng đám người chen chúc, chiếm đóng khắp nơi.
Cảnh Dung nhăn mặt, nhìn Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch, một người cầm một đèn giống nhau như đúc, khiến cho tâm tình hắn, quả thực khó chịu cực điểm.
"Thư Nhi, ngươi nghĩ xem, chờ lát nữa chúng ta nên treo đèn lồng ở nơi nào đây? Nương ta từng nói, treo càng cao càng tốt."
Vệ Dịch lôi kéo Kỷ Vân Thư, cực kỳ vui vẻ.
Kỷ Vân Thư cười cười: "Nơi nào cũng được."
"Được, ta sẽ nhìn xem." Vệ Dịch nâng đầu, bắt đầu tìm kiếm nơi thích hợp để treo đèn lồng lên.
Lúc này, bảy tám tiểu hài tử vọt ra từ trong đám người, dẫn theo đèn lồng đủ loại hình dạng và màu sắc, tách toàn bộ đám người đang chen chúc ra thành hai nửa, sau đó lại chậm rãi khép lại lần nữa.
Đúng là bởi vì đám tiểu hài tử chạy loạn đó, Vệ Dịch vốn đang hưng phấn đi về phía trước, trong khoảng thời gian ngắn đã bị tách ra.
"Vệ công tử......"
Loan Nhi thấy thế, lập tức chui vào trong đám người, bắt đầu đuổi theo.
Trong khi Cảnh Dung híp hai mắt hẹp dài lại, gọi Lang Bạc một tiếng: "Theo sau, đừng mất dấu Vệ Dịch."
"Vâng."
Vì thế, thân mình cường tráng của Lang Bạc, nhanh chóng chìm vào trong đám người.
Kỷ Vân Thư cũng đang chuẩn bị lách tới đám người để đi tìm Vệ Dịch, nhưng cánh tay đã bị Cảnh Dung lập tức giữ chặt.
"Yên tâm, có Loan Nhi và Lang Bạc đi theo, hắn sẽ không bị lạc."
Lạc mất càng tốt! Hắn nghĩ.
"Nhưng ta lo......"
Khuôn mặt Kỷ Vân Thư tràn đầy lo lắng, nhưng lời còn chưa nói xong, bả vai đột nhiên bị người va vào.
Thân thể nhỏ xinh, đột nhiên bị đâm vào trong lòng ngực Cảnh Dung.
Nàng vừa định đẩy ra, đã bị Cảnh Dung dùng hai tay ôm chặt vào trong ngực, bảo vệ chắc chắn.
"Ở đây quá nhiều người, chúng ta vẫn nên đi về phía bên kia trước."
"Vệ Dịch, hắn......"
"Ta đã nói, không cần phải lo lắng cho hắn, Lang Bạc sẽ tự đưa hắn trở về."
Giọng nói của hắn hơi trầm xuống, không cho phép phản bác.
Bởi vì chung quanh quá nhiều người, Kỷ Vân Thư gần như dán ở trước ngực hắn, không thể di chuyển nửa bước.
Và bàn tay ôm trên vai nàng, càng thêm dùng sức, càng khiến nàng không thể dùng sức thoát ra.
Nàng bước chân cùng với hắn, từng chút một di chuyển ra bên ngoài đám người. Trong lúc lơ đãng, nàng vừa nhấc mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp của Cảnh Dung. Cặp mắt kia giống như được chạm khắc bằng đá cẩm thạch, rõ ràng ngậm một sự sắc bén lạnh lùng không thể diễn tả.
Cảnh Dung che chở nàng đi ra từ trong đám người, cuối cùng nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, cánh tay dùng chút sức, đẩy hắn ra khỏi người hai bước.
Nàng cúi đầu: "Tạ vương gia."
"Ngươi có cần phải đẩy bổn vương xa như thế hay không?" Cảnh Dung không vui hỏi.
"Ngài là Vương gia, nhưng ta chỉ là......"
Cảnh Dung không nói gì, lập tức nắm lấy hai tay nàng, áp cả người nàng về phía bức tường đá lạnh lẽo phía sau.
Có lẽ vì quá dùng sức, chiếc đèn hoa mai trong tay nàng, thoát khỏi tay, rơi xuống mặt đất.
Giờ phút này, phía sau lưng nàng đã kề sát với mặt tường loang lổ. Cảnh Dung chế trụ hai tay nàng ở trên bức tường. Khoảng cách giữa hai người hiện tại chỉ bằng một đầu ngón tay.
Điều này......
Dồn vào chân tường?
Nàng cau mày, hồi phục lại tinh thần từ cảm giác đau đớn phía sau lưng, lập tức va chạm với cặp mắt lạnh lùng của Cảnh Dung.
Trong mắt, một ngọn lửa giận dữ đã được thắp!
Dường như muốn đốt cháy nàng thì mới bỏ qua.
"Vương gia, ngài đây là......"
"Kỷ Vân Thư, bổn vương đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi thật sự không biết?"