Tuy Tần Như Lương đã cố biến bản thân thành người vô hình, nhưng lời nói của Thẩm Nguyệt cũng khiến hắn ta vô cùng chấn động.
Trong ba phong thư kia bao hàm nhiều nội dung đến vậy, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà nàng suy tính được từng ấy điều.
Tô Vũ vẫn mỉm cười và hỏi: “A Nguyệt ngoan, làm sao nàng biết chắc rằng Dạ Lương sẽ giúp nàng”.
Cảm xúc hiếm được lúc dao động của Thẩm Nguyệt khi mới thấy Tô Vũ dần dần bình ổn lại trong quá trình thảo luận cục diện, nàng khẽ nhếch lông mày, vẻ tự tin lộ ra:
“Hoàng đế Dạ Lương không giúp chàng, chẳng lẽ còn giúp Hoàng đế Đại Sở sao. Hai tòa thành mà chàng hứa với Hoàng đế Dạ Lương, ông ta còn chưa lấy được, nếu chàng chết đi, ông ta không được chút lợi lộc nào.
Vả lại, cho dù Hoàng đế Đại Sở xử chàng tội chết, Dạ Lương xé bỏ thỏa thuận, vừa lấy được thành trì vừa không bị trói buộc bởi thỏa thuận, Dạ Lương tự do tự tại, không còn chút kiêng dè. Như thế thì bất kể tình huống nào cũng rất hời cho Dạ Lương”.
Thẩm Nguyệt ôm cổ Tô Vũ mà hỏi: “Tô Vũ, chàng thấy ta nói có đúng không?”
Tô Vũ đáp: “Nàng nói rất đúng”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta còn muốn tranh thủ thời gian đi đi lại lại giữa kinh thành và Giang Nam để ra tay với Hạ Phóng, tìm được mỹ thiếp mà chàng cài cắm trong phủ của hắn ta, thăm dò được điểm yếu của hắn ta, truyền thông tin khắp kinh thành”.
“Triều đình không thể ngồi yên không ngó ngàng gì, bèn điều tra Hạ Phóng. Ta tận mắt thấy quan binh khám xét nhà hắn ta, giống như khi xưa hắn ta dẫn người tới khám xét nhà chàng vậy”.
“Hiện giờ hắn ta ngồi tù rồi, cũng chẳng để tâm tới chàng được nữa. Hôm nay đã là ngày thứ tư, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa sẽ có chiến báo.
Hiện giờ trong kinh thành ai cũng đồn rằng Hạ Phóng vu oan cho chàng để diệt trừ phe phái, Hoàng đế muốn định tội chàng cũng phải tốn chút đầu óc đấy.
Trước khi điều này được tiến hành, họ còn có thể nhổ tận gốc một đám tham quan ô lại do Hạ Phóng cầm đầu, Đại Lý Tự Khanh và Hình bộ chắc hẳn có thêm vài vụ án. Họ bận rộn nhiều hơn mới tốt, như thế chàng mới được yên ổn”.
Sau đó phòng giam trở nên yên lặng trong thoáng chốc, dường như ai cũng đang trầm ngâm và suy tính.
Thẩm Nguyệt nói: “Có lẽ biện pháp mà ta nghĩ được không ổn lắm, rất phức tạp, cũng lãng phí nhiều thời gian và rất mạo hiểm. Nếu thời gian không đúng như trong dự tính, ta sợ sẽ có biến cố xảy ra, sợ chàng sẽ gặp nguy hiểm. Tô Vũ, chàng còn cách nào ổn thỏa hơn không?”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tô Vũ vang lên, hắn nhướng mày đáp: “Không có biện pháp nào tốt hơn nữa”.
“Chàng suy xét chu toàn hơn ta, tính toán kỹ lưỡng hơn ta, tại sao không có biện pháp nào tốt hơn được”, Thẩm Nguyệt tỏ ra cố chấp: “Kể từ khi chàng quyết định dùng Bắc Hạ để cứu ta, đáng lẽ chàng đã dự đoán được rằng lửa sẽ lan sang bản thân mình. Nếu đã đoán trước được, làm sao có thể không chuẩn bị, khoanh tay chịu trói chứ?”
Nàng ngẩng đầu lên khỏi vạt áo của Tô Vũ, nhìn đôi mắt hẹp dài màu hổ phách khiến người ta rung động của hắn: “Nhất định chàng đã chừa đường lui, đúng không?”
“Ta chỉ là một người thường, đâu thể lợi hại như nàng nói. Lại còn tính toán kỹ lưỡng”, Tô Vũ bật cười: “Nghe thế nào cũng thấy không tốt đẹp lắm”.
“Nếu ta không cứu chàng, chàng dự định ngồi im chờ chết?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Tô Vũ thong dong đáp: “Đúng thế”.