Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 105: C105



Hốc mắt Hương Phiến đỏ bừng, cố nén nước mắt: “Xem ra bây giờ không thể ở bên cạnh hầu hạ phu nhân nữa, nếu cứ giương khuôn mặt xấu xí này lên thì sẽ hại phu nhân gặp ác mộng. Phu nhân phái nô tỳ đến chỗ khác đi ạ, làm việc vặt trong hậu viện cũng được, nô tỳ chỉ cầu có miếng cơm ăn thôi”.

Đây vốn là chuyện đáng mừng, sao đảo mắt đã biến thành thế này rồi.

Hương Phiến luôn có tính cách mạnh mẽ, hủy gương mặt đi thì đúng là đáng tiếc.

Sau khi Tần Như Lương biết chuyện thì hơi kinh ngạc. Hương Phiến không muốn thì thôi, không ép buộc nàng ta, mà nàng ta có làm nha hoàn thông phòng thì Tần Như Lương cũng sẽ chẳng để ý tới nàng ta làm gì.

Như bây giờ cũng được, nhắm mắt làm ngơ.

Tần Như Lương bảo quản gia gọi đại phu đến trị liệu cho Hương Phiến.

Sau khi khỏi hẳn thì gương mặt nàng ta cũng có một vết sẹo rộng, vậy sao có thể làm ở tiền viện hay trung đình nữa, chỉ có thể đến hậu viện vẩy nước quét nhà giặt đồ mà thôi.

Liễu Mi Vũ đổi sang một nha hoàn thông minh lanh lợi khác. Sau đó, nàng ta cũng chưa từng gặp lại Hương Phiến.


Không đuổi Hương Phiến ra khỏi phủ, để nàng ta cả đời làm việc nặng hạ đẳng nhất, đây là trừng phạt của Liễu Mi Vũ với nàng ta.

Nghe được tin này, Thẩm Nguyệt vẫn không tỏ vẻ gì.

Nàng ta rảnh rỗi lật sách nói: “Ta còn tưởng là với vẻ tàn nhẫn của Hương Phiến thì nàng ta sẽ tạo được một đường lui tốt chứ, không ngờ lại bị bóp chết như vậy”.

Ngọc Nghiên nói: “Nhưng kết cục hôm nay đều là do nàng ta gieo nhân nào gặt quả đó”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Cũng đúng, chuyện này cũng phù hợp với dự tính ban đầu của ta. Ăn miếng trả miếng như vậy mới đúng chứ”.

Ngọc Nghiên nói tiếp: “Nô tỳ thấy Hương Phiến bình thường luôn đắc chí kiêu căng, nàng ta đã nghĩ cách để leo lên giường tướng quân rồi, nhưng sao lại không muốn làm nha hoàn thông phòng rồi hủy đi dung mạo, chắc là có uẩn khúc gì đây”.

“Lòng đố kỵ của nữ nhân là thứ rất đáng sợ, Mi Vũ trước đây bảo Hương Phiến hủy mặt của ta, bây giờ cũng sẽ hủy đi mặt của Hương Phiến”.

Cho nên, Ngọc Nghiên nói đúng, gieo nhân nào gặt quả ấy, trước đây nếu Hương Phiến không tự tay hủy dung mạo của Thẩm Nguyệt thì Thẩm Nguyệt cũng sẽ không khiến nàng ta có kết cục như hôm nay.


Thẩm Nguyệt không vội chút nào, năm rộng tháng dài, nàng muốn Hương Phiến đi từng bước trên con đường nàng trải ra, để tự nếm trải quả đắng.

Ngọc Nghiên nói: “Hương Phiến đi rồi, Liễu thị sẽ không tạo được sóng gió gì nữa”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, đặt sách xuống, nhéo gương mặt tròn của Ngọc Nghiên, cười mà như không cười nói: “Ngươi đúng là ngây thơ”.

Nếu không phải Liễu Mi Vũ ra lệnh thì Hương Phiến sẽ hủy mặt của nàng sao?

Nhưng sau chuyện này, phủ tướng quân cũng yên ổn lại.

Hôm ấy, Thẩm Nguyệt đứng dưới tán cây trong viện, thở dài: “Cả ngày ở mãi trong phủ này, ta chán lắm rồi. Ngọc Nghiên, Liên hồ ly đòi ta bản thảo mà đúng không, hôm nay chúng ta ra ngoài tìm hắn chơi”.

Nghe thấy Thẩm Nguyệt muốn ra ngoài, Ngọc Nghiên suýt thì quỳ xuống: “Công chúa… muốn xuất phủ ạ?”

Thẩm Nguyệt quay lại nhìn nàng ta với vẻ đương nhiên: “Ừ, công chúa ta muốn xuất phủ, hậu viện quá yên tĩnh, ra ngoài vui vẻ mới phải chứ?”

Ngọc Nghiên nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Công chúa, bên ngoài có gì vui chứ, bản thảo cứ để nô tỳ mang ra cho, người nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ bảo Triệu mụ làm đồ ăn vặt cho người”.

Ngọc Nghiên quay đầu định gọi Triệu mụ.