Khi đó nàng nghĩ muốn một ngày nào đó có thể giẫm Tần Như Lương dưới lòng bàn chân, để hắn ta cảm thấy hối hận.
Nhưng về sau lại phát hiện, đó cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Nàng cũng tận mắt nhìn thấy thời điểm hắn ta sa sút chán nản nhất, từ đại tướng quân uy phong lẫy lừng nhất Đại Sở trở thành tù nhân của nước đối địch, nhưng vậy cũng chẳng thể xóa mờ nhân nghĩa trung thành và kiên cường bất khuất của hắn ta.
Chỉ tiếc hôn quân bất nghĩa, cuối cùng lại hoàn toàn đẩy hắn ta về phía nàng.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta rất cảm kích, trong khoảng thời gian này, may mà có ngươi bầu bạn và giúp đỡ”.
Tần Như Lương điềm nhiên như không có việc gì nói: “Kỳ lạ, rõ ràng ta muốn níu giữ cô, nhưng lại nói mấy lời này với cô, không phải càng đẩy cô ra xa hay sao. Nếu cô cũng coi nơi này là nhà của cô, vậy sau này nó mãi mãi là nhà của cô. Bất cứ khi nào cô trở về cũng được, ta sẽ luôn giữ Trì Xuân Uyển cho cô”.
Thẩm Nguyệt vừa định lên tiếng thì Tần Như Lương đã vuốt ve mái tóc nàng, ngón tay lướt qua những lọn tóc: “Đừng từ chối ta được không, ta cũng chỉ có yêu cầu này thôi”.
Chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt thấy xót xa, sau cùng đành đồng ý: “Được, nếu người muốn giữ lại thì cứ giữ lại đi. Chưa biết chừng hôm nào ta vui vẻ sẽ quay về đây vài hôm”.
“Được!”. Sau cùng, Tần Như Lương đành buông nàng ra, vòng tay dần trống rỗng, chỉ còn sót lại mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng. Hắn ta thu lại cảm xúc rồi nói: “Sắp đến trưa rồi, ăn cơm trưa rồi hẵng đi, chiều nay ta đưa cô vào cung”.
Thẩm Nguyệt không có lý do gì để từ chối.
Nàng theo Tần Như Lương ra khỏi Trì Xuân Uyển, ngang qua hậu hoa viên, dạo quanh hoa viên tiêu điều và đơn điệu, ngắm nhìn tuyết đọng trong vườn cây ngân hạnh trơ trọi, men theo lối nhỏ bên hồ, sau đó mới tới phòng ăn.
Trong phòng ăn có lò sưởi, ấm áp hơn bên ngoài.
Thấy hai người tiến vào, hạ nhân lục tục bày bữa trưa lên bàn, các món toàn là những món mà trước nay Thẩm Nguyệt thường ăn trong phủ.
Tần Như Lương vẫn như bình thường, không ngừng gắp thức ăn vào bát nàng, nói với nàng mấy câu có có không không.
Tận đến khi thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, bữa cơm này mới kết thúc.
Tần Như Lương dặn quản gia đi chuẩn bị xe, quản gia ủ rũ nhận lệnh đi chuẩn bị. Từ trên xuống dưới cả phủ bị bao trùm bởi bầu không khí buồn rầu.
Sau khi ăn cơm trưa, Thôi thị và Ngọc Nghiên cũng chuyển các rương đồ lên xe ngựa. Hai chiếc xe ngựa trong phủ được sử dụng hết, Thôi thị và Ngọc Nghiên cùng hành lý ngồi một xe, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt ngồi xe còn lại.
Tuyết rơi nên đường sá trơn trượt, thế nên xe đi rất chậm. Trong xe lắc lư chao đảo, hai người im lặng hồi lâu không nói nên lời.
Đợi khi đến cửa cung, Thẩm Nguyệt định xuống xe, Tần Như Lương đột nhiên kéo nàng lại: “Sau khi vào cung, mọi việc phải cẩn thận. Trong cung quan hệ phức tạp, phải biết dùng nhân tâm, tuyệt đối không thể lỗ mãng hay làm bậy đâu đấy”.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết điều này!
Tần Như Lương không nỡ buông nàng ra, một bàn tay khác xòe trước mặt nàng. Khi trông thấy thứ trong lòng bàn tay hắn ta, Thẩm Nguyệt sững người.