Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 124: C124



Thẩm Nguyệt không hề hứng thú với hoàng cung. So với hoàng cung thì phủ tướng quân này ra vào tự do vẫn hợp lòng nàng hơn nhiều.

Nếu có một ngày nàng được bay, nàng tuyệt đối sẽ không dừng lại ở nơi này nửa giây.

Thẩm Nguyệt nói với Triệu thị: “Triệu mụ một lòng quan tâm Tần tướng quân, Tần tướng quân có người như ngươi cũng là có phúc, chẳng qua hắn ta không biết hưởng mà thôi. Nếu Triệu mụ không yên lòng về Tần tướng quân thì có thể tới chỗ hắn ta hầu hạ, chỗ này của ta đã có Ngọc Nghiên, mọi chuyện đều có thể làm được”.

Triệu thị nghe vậy, vội vàng quỳ xuống: “Công chúa xin đừng đuổi nô tỳ đi, sau này nô tỳ sẽ không nói những lời như thế nữa. Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ công chúa bình an sinh đứa bé ra, sau này đứng vững trong phủ tướng quân, nô tỳ muốn cống hiến tận tâm tận lực”.

Thẩm Nguyệt nói: “Triệu mụ nói nặng quá, nếu Triệu mụ kiên quyết muốn ở lại Trì Xuân Uyển thì ta cũng thoải mái hơn”.

Triệu thị thật ra chỉ một lòng muốn vị trí của Thẩm Nguyệt trong phủ tướng quân được vững vàng, trở thành nữ chủ nhân chân chính.

Nếu có ngày đó, nàng và Tần Như Lương hòa thuận, dưới gối có con trai, phủ tướng quân trên dưới một lòng tâm phục khẩu phục nàng, vậy sẽ là chuyện vui cỡ nào chứ!

Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đang rất bài xích, Triệu thị còn muốn ở lại làm việc trong Trì Xuân Uyển thì nên chôn giấu những ý nghĩ này trong lòng.


Sau này nếu có cơ hội thì bà ta vẫn muốn thúc đẩy.

“Ta mệt rồi, đỡ ta vào trong nghỉ nào”, Thẩm Nguyệt cẩn thận đứng dậy, Ngọc Nghiên đỡ nàng vào phòng.

Thuốc bổ mấy ngày này không hề đứt đoạn, Thẩm Nguyệt đã khôi phục được phân nửa, đại phu nói nàng mỗi ngày có thể đi bộ mấy bước, để rèn luyện thân thể.

Hương Phiến làm việc nặng trong hậu viện, mỗi ngày mệt mỏi, ngay cả thời gian thở cũng không có.

Nàng ta sớm tối phải quét sân, thời gian còn lại đều là giặt chỗ quần áo nhiều vô số kể.

Không chỉ có quần áo của viện chủ mà còn đồ của nha hoàn cấp cao với gia đinh trong phủ.

Đám nha hoàn tạp dịch trong hậu viện đều cố ý đẩy hết việc cho nàng ta, vốn dĩ có ba nha hoàn giặt quần áo, nhưng hai người kia cứ đến giờ là biến mất tăm.


Khi đến giờ mà chưa xong việc thì bà tử sẽ trừng phạt Hương Phiến đầu tiên.

Hương Phiến đã không còn là nha hoàn được Liễu Mi Vũ sủng ái, có thể vênh mặt hất hàm sai khiến ai, nàng ta bây giờ hèn mọn như sâu kiến.

Chỉ có đích thân trải nghiệm thì mới biết những ngày tháng này gian nan cỡ nào.

Ở đây, nàng ta không thể kiêu căng, không thể muốn hận ai là hận người đó, chỉ có thể vùi đầu vào làm, bằng không bà tử có vô số biện pháp để giày vò nàng ta, khiến nàng ta chịu khổ.

Hương Phiến độc lai độc vãng, thỉnh thoảng có đám nha hoàn, gia đinh đi qua thấy nàng ta thì cũng chỉ trỏ chế nhạo. Vết sẹo trên gương mặt cùng dung mạo xấu xí của nàng ta như vậy, nàng ta chỉ có thể cúi đầu coi như không nhìn thấy bát cứ điều gì.

Bà tử không đánh thì mắng, nàng ta đương nhiên biết rõ vì sao. Bà tử chắc chắn là được Liễu Mi Vũ cho chỗ tốt nên mới cố tình giày vò.

Nàng ta vùi đầu giặt quần áo cả ngày dưới ánh mặt trời, hai tay trắng nõn bây giờ vừa sưng vừa đỏ. Nàng ta phải gục đầu xuống thì ánh sáng mặt trời cay độc kia mới không phơi đen da mặt của nàng ta.

Đến chạng vạng, thời tiết không quá nóng nữa, ánh chiều tà mạ vàng cả tiểu viện.

Hương Phiến vẫn chưa giặt quần áo xong, người nàng ta đã mướt mồ hôi, theo gương mặt chảy tới khóe mắt, hội tụ ở chóp mũi rồi nhỏ vào chậu quần áo.