Tần Như Lương tóm lấy vạt áo của nàng, không ngờ ngay sau đó nàng đã cao giọng hét lên: “Á! Đây là hành vi bạo lực gia đình! Ta đang mang thai sáu bảy tháng, lẻ loi hiu quạnh tay không tấc sắt!”
Lời nói đó thật đáng sợ, Tần Như Lương tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nhưng không thể làm gì nàng.
Nếu như kéo mọi người trên phố tới đây xem náo nhiệt thì mới khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi.
Quản gia toát mồ hôi khuyên nhủ: “Tướng quân, xin hãy bình tĩnh, lão nô nghĩ rằng công chúa chỉ ra ngoài gặp gỡ bạn bè thôi… tướng quân xem bụng của phu nhân đã lớn thế này rồi”.
Tướng quân đã tức giận đến hồ đồ rồi.
Tần Như Lương không thể không buông tay.
Thẩm Nguyệt chỉnh lại y phục giống như không có chuyện gì xảy ra, nhếch miệng nói: “Ta sống cuộc sống tự do của ta, ngươi ôm mỹ nhân của ngươi, chuyện đó không phải rất tốt hay sao? Ngươi có cần phải làm khó dễ nhau thế không?”
“Thẩm Nguyệt, đừng trách ta không nhắc nhở cô, tốt hơn hết cô nên tránh xa Liên Thanh Châu một chút”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================
Thẩm Nguyệt liếc hắn ta một cái rồi nói: “Ta nghĩ ngươi nên lo cho chính mình trước đi”.
Vừa nói nàng vừa xoay người bước ra ngoài: “Đã ăn trong bát còn vụng trộm trong nồi, ngươi cho rằng mình hay ho lắm hay sao?”
Nàng ngồi lên chiếc kiệu tốt nhất, vén rèm lên mỉm cười nhìn Tần Như Lương đứng ở cửa, “Mi Vũ còn đang chờ ngươi đến dỗ đó, còn có Hương Phiến nữa, ngươi lăn lộn với người ta mấy lần rồi mà còn muốn kéo quần quỵt nợ, không dám chịu trách nhiệm sao?”
“Thẩm Nguyệt!”
Tần Như Lương nổi trận lôi đình, tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Tâm trạng của Thẩm Nguyệt hôm nay vô cùng tốt, nàng hạ rèm xuống nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng là chính thất phu nhân, ta không ngại giúp Hương Phiến có được một danh phận”.
Nàng là người lúc nào cũng sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nàng nghĩ nếu như Hương Phiến có được một danh phận thì tốt.
Sắc mặt Tần Như Lương tối sầm nhìn kiệu phu khiêng kiệu ra khỏi phủ tướng quân.
Khi đến nhà Liên Thanh Châu, Liên Thanh Châu đã sai người chuẩn bị bữa trưa.
Bữa trưa ở đây rất đầy đủ dinh dưỡng lại vô cùng ngon miệng, có thể thấy được người chuẩn bị rất có tâm ý.
Ngọc Nghiên liên tục gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu nói: “Lần trước tại hạ nhớ công chúa nói muốn đầu tư làm ăn?”
Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: “Ngươi có con đường kiếm tiền tốt gì sao?”
“Gần đây ta định mua hai chiếc tàu buôn để vận chuyển hàng hóa tới kinh thành. Công chúa có muốn tham gia đầu tư không?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi cũng đã lên tiếng rồi, lý nào ta lại không tham gia? Tuy rằng ta không cần tự mình kinh thương vận chuyển hàng hóa nhưng vẫn có thể được chia hoa hồng đúng không?”
“Đường thủy Đại Sở có một kênh đào nối thẳng đến kinh thành, đừng nói là vận chuyển hàng hóa, còn có thể vận chuyển hành khách, nếu như bán vé cho khách thì cũng có thể sinh lợi lâu dài”.