Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 157: C157



Vậy ý của người này là đốt phòng bếp xong thì không những không bị phạt mà hắn ta còn phải cấp bạc, còn nàng ta thì xuống bếp nấu ăn cho người đàn ông khác?

Thấy Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên rời đi, Tần Như Lương hạ lệnh: “Đánh què chân của nàng ta cho ta!”

Nhưng đám hạ nhân không ai dám đứng lên động thủ.

Quản gia mồ hôi chảy ròng ròng, khuyên can: “Tướng quân, công chúa đang mang thai mà… truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe đâu…”

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên chỉ vào sau lưng Tần Như Lương, cả kinh nói: “Ngươi nhìn xem phía sau lưng ngươi có cái gì kìa?”

Tần Như Lương quay đầu lại xem nhưng chẳng thấy có cái gì.

Khi hắn ta quay lại thì Thẩm Nguyệt đã dẫn Ngọc Nghiên bỏ trốn rồi. Đám gia nô im lặng, tận lực coi mình như không khí.

“Thẩm Nguyệt, cô đứng lại đó!”, Tần Như Lương nổi giận.


“Tướng quân, cứu hỏa gấp hơn, cứu hỏa gấp hơn ạ!”

Thẩm Nguyệt nhanh chóng đưa Ngọc Nghiên về Trì Xuân Uyển, tắm rửa một lượt cho sạch sẽ rồi thay một bộ đồ màu hạnh.

Nghe nói kiệu của Liên Thanh Châu đã đến cửa, Thẩm Nguyệt cất bánh ga tô vào hộp, Ngọc Nghiên cầm đi, cả hai cùng nhau ra khỏi Trì Xuân Uyển.

Tần Như Lương thì chặn nàng lại ở đại sảnh.

Đã chạng vạng tối rồi, bếp bị đốt, phủ tướng quân còn chưa nấu cơm được đây này.

Tần Như Lương nhìn chằm chằm hộp cơm của Thẩm Nguyệt, âm u nói: “Để lại cái đồ cô làm rồi hẵng đi”.

Thẩm Nguyệt cười như không cười nói: “Tối nay không có cơm ăn à? Vậy ngại quá, ta nhịn được chứ đứa bé thì đói lắm, cho nên ta phải đi ăn bữa tiệc sinh nhật đây”.


“Thẩm Nguyệt, nếu hôm nay cô dám đi ra khỏi cửa lớn thì đừng quay về nữa”, Tần Như Lương nói ở phía sau lưng.

Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, bình thản trả lời: “Vậy hôm nay ta không về là được”, nàng quay lại, híp mắt nhìn Tần Như Lương, ánh mắt hờ hững: “Tần tướng quân, chúng ta sống cuộc đời của riêng mình đi, ngươi đừng can dự vào cuộc sống của ta, nếu không ta sẽ trở mặt với ngươi đó”.

Nàng liếc mắt nhìn hắn ta, khẽ mỉm cười, bên góc mặt nhiễm lên một tầng ráng chiều ửng đỏ rồi quay đầu đi, sợi tóc phất ra đằng sau, không kiêng kỵ gì: “Nếu không sau này ba người phụ nữ cùng tranh sủng trong hậu viện thì ngươi sẽ sụp đổ mất thôi”.

Tần Như Lương nhìn bóng lưng nàng đi ra ngoài cửa lớn, hơi tỉnh táo lại.

Nàng không thèm liếc hắn ta dù chỉ một lần.

Tần Như Lương cảm thấy bản thân như bị uống lộn thuốc, rõ ràng cả hai không ai quan tâm ai như vậy rất tốt, Thẩm Nguyệt đi đâu, làm gì thì hắn ta đâu cần quan tâm, tại sao bây giờ hắn ta lại muốn cản nàng lại?

Hắn ta nghĩ, chắc là hắn ta sợ Thẩm Nguyệt làm hắn ta mất mặt ở bên ngoài.

Người cần mất mặt cũng là Thẩm Nguyệt đấy chứ, không giữ đức hạnh gì cả, bị người lên án!

Tuy là nghĩ như vậy nhưng Tần Như Lương vẫn tức tối vô cùng.