Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 178: C178



Ngọc Nghiên khó khăn trèo ra từ khe hở của tường với kiệu mềm.

Hóa ra chuyện ban nãy xảy đến quá nhanh, nàng ta chưa kịp ý thức được có chuyện gì thì kiệu mềm đã bị một lực đẩy bay sang bên tường. Ngọc Nghiên chưa kịp phòng bị nên đã bị đánh bay, bất tỉnh nhân sự.

Nàng ta đứng trong hẻm nhỏ, trông thấy kiệu phu bị giết hại, toàn thân run như cầy sấy, sợ hãi nhìn mấy thi thể đã lạnh băng, sau đó kêu lên một tiếng thê thảm từ trong cổ họng.

Nàng ta vô cùng sợ hãi, chỉ hận không thể dùng hết sức lực toàn thân để tiết ra sự sợ hãi này.

Trời đã sắp tối đen mà Liên Thanh Châu vẫn chưa thấy ai đến, theo lý thì bây giờ Thẩm Nguyệt hẳn phải đến nơi.

Nhưng hắn lại không thấy người đâu cả, không yên tâm, bèn đi dọc theo con đường này đi tìm.

Không ngờ rằng còn hắn ta vừa mới đi vào con hẻm thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ngọc Nghiên. Lòng Liên Thanh Châu trầm xuống, chạy nhanh về nơi đó.

Ngọc Nghiên không đứng vững nổi, thì thào: “Công chúa… công chúa đâu rồi?”


Liên Thanh Châu đỡ lấy Ngọc Nghiên từ phía sau, nghiêm nghị nói: “Công chúa đâu rồi? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Ngọc Nghiên hoảng loạn lắc đầu, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, nàng ta đã tìm khắp nơi, còn bò cả vào kiệu để xem, nhưng đều không thấy. Ngọc Nghiên tái mặt nói: “Ta không biết… Công chúa đâu rồi… Lúc ta tỉnh lại mọi chuyện đã như thế này rồi…”

Ngọc Nghiên không chịu nổi, sụp đổ, liền bò ra tóm lấy Liên Thanh Châu, dùng sức lay động: “Công chúa đâu rồi? Ta làm mất công chúa rồi… Làm sao bây giờ, ta phải làm sao đây?”

Liên Thanh Châu giao Ngọc Nghiên cho mấy tùy tùng đi cùng, nói: “Đưa nàng ta về nghỉ đi”, sau đó hắn quay người đi nhanh về một hướng khác.

Bốn kiệu phu hắn phái đến đều có công phu, không ngờ đều bị giết hết.

Thẩm Nguyệt biến mất, càng không rõ an nguy thế nào.

Nhưng xem thủ pháp giết người thì chắc chắn không phải hạng lương thiện!

Thẩm Nguyệt rơi vào trong tay bọn họ, Liên Thanh Châu thật sự không dám nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào!


Hắn mặc kệ tất cả, một mạch chạy đến kinh uyển thành Đông, vừa vào cửa đã xông vào nội viện, thấy màu tóc trắng của Tô Vũ thì khàn khàn nói: “Lão sư, công chúa bị bắt cóc rồi”.

Ngọc Nghiên rời đi cùng lúc với Liên Thanh Châu, trên đường đi, nàng ta không đứng vững nổi, hai chân cứ nhũn ra. Sau đó, nàng ta bám chặt vào người tùy tùng kia, run giọng nói: “Ta không thể ngồi chờ chết, mặc kệ mọi thứ được… Ta không về với ngươi đâu, ngươi đưa ta đến phủ tướng quân đi!”

Tùy tùng khó xử: “Ngọc Nghiên cô nương, cô đã thế này rồi, công tử ra lệnh cho chúng ta đưa cô về nghỉ ngơi”.

“Không, ta phải về phủ tướng quân!”, Ngọc Nghiên kiên định nói: “Công chúa mất tích, ta muốn xin tướng quân đi cứu công chúa!”

Tùy tùng không ngăn nổi nên đành đưa nàng ta về phủ tướng quân.

Thẩm Nguyệt bị ngất sâu, đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân bị trói trong bao, nằm lắc lư trên xe ba gác, hai bên có gió đêm thổi qua, xen lẫn mùi đồng cỏ bên ngoài thành.

Bánh xe dưới chân cuồn cuộn hướng về phía trước, khiến đầu nàng chao đảo.

Thẩm Nguyệt không thể không cố gắng điều chỉnh tư thế để bản thân không bị khó chịu.

Không biết qua bao lâu, khi cả người Thẩm Nguyệt sắp cứng lại thì tiếng bánh xe mới dừng.

Ánh sáng ảm đạm chiếu vào bao tải qua một lỗ nhỏ, Thẩm Nguyệt cố nhìn cho rõ thì đã có người mở bao tải, không chút khách khí mà nắm đầu nàng lôi ra.