Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 249: C249



Cảm giác đau đớn đó lại bắt đầu trào lên, giày vò ý chí của Tần Như Lương.

Lúc này, Liễu Mi Vũ yếu ớt chảy nước mắt: “Tướng quân, đừng để tâm tới Mi Vũ, tướng quân cứ bắt hắn ta đi đã, một mình Mi Vũ chết đi không có gì để tiếc. Nếu trước lúc chết vẫn có thể giúp được tướng quân, có thể làm chút gì đó cho tướng quân, Mi Vũ thỏa mãn rồi…”

“Ngươi đang nói linh tinh gì đó!”, Tần Như Lương quát lên.

Liễu Mi Vũ mỉm cười giữa hai hàng nước mắt, tuy thê lương nhưng vẫn đẹp đến động lòng: “Tướng quân, Mi Vũ không nói linh tinh. Kiếp này gặp được tướng quân là phúc phần của Mi Vũ. Mi Vũ không cầu xin gì cả, chỉ mong sau này tướng quân thường nhớ tới Mi Vũ, dù chết cũng không thấy tiếc hận”.

Người áo đen đột nhiên kéo cơ thể của Liễu Mi Vũ ngả ra sau, lưỡi kiếm đến gần hơn vài phần: “Ta không thừa kiên nhẫn nghe các ngươi sinh ly tử biệt đâu, ta hỏi lại lần nữa, ngươi có chịu chuẩn bị ngựa không!”

Tần Như Lương định nhân lúc hắn ta không đề phòng mà ra tay bất ngờ, thế nhưng người áo đen hết sức cảnh giác, công phu cũng không yếu. Tần Như Lương vừa cử động, người áo đen đã đột ngột lôi Liễu Mi Vũ chắn trước mặt mình, để hắn ta trơ mắt nhìn máu tươi rịn ra từ cần cổ mảnh mai kia thấm ướt y phục của Liễu Mi Vũ.

Tần Như Lương không làm gì được.


Sau cùng, hắn ta siết chặt nắm đấm, gằn giọng nói: “Người đâu, chuẩn bị ngựa”.

Không ai dám trái lệnh, dù sao thì vẫn có một mạng người đang nằm trong tay người áo đen. Thị vệ trong phủ tướng quân cũng không biết lai lịch của người áo đen này.

Thế nên nhanh chóng có người dắt ngựa đến, Tần Như Lương nói: “Ngươi thả nàng ấy ra, ta sẽ giao ngựa cho ngươi”.

Người áo đen bật cười: “Tần tướng quân, ta có bị ngốc đâu? Bây giờ ta thả nàng ta ra, dù có cưỡi ngựa ra khỏi phủ tướng quân cũng chưa chắc đã ra được khỏi thành. Để đảm bảo an toàn, ta phải đợi khi ra khỏi thành mới có thể tha cho nàng ta”.

Nói xong, người áo đen lấy đà túm theo Liễu Mi Vũ cùng bay lên lưng ngựa, động tác của hắn ta rất nhanh, tóm lấy dây cương lao thẳng ra ngoài, không quên nhắn lại một câu: “Tần tướng quân, mong được tạo điều kiện, hãy mở cổng thành giúp ta!”

Giờ này cổng thành đã đóng chặt rồi, nhưng nếu Tần Như Lương ra mặt, mở cổng thành cũng không phải chuyện gì khó khăn.


Người áo đen vừa mới rời đi, Tần Như Lương cũng thúc ngựa đuổi theo, dẫn theo một nhóm thị vệ.

Chuyến đi này gây ra động tĩnh không nhỏ, Thẩm Nguyệt chưa nghỉ ngơi đã nghe thấy Ngọc Nghiên giật mình chạy vào nói: “Tướng quân phát hiện ra Phù Dung Uyển có người, nhưng người áo đen kia bắt cóc Liễu thị, còn đòi tướng quân cấp cho một con ngựa để ra khỏi thành ngay trong đêm. Bây giờ tướng quân đã dẫn người đuổi theo rồi”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Ngươi nói người áo đen kia uy hiếp Liễu Mi Vũ?”

Ngọc Nghiên gật đầu: “Đúng”.

Thẩm Nguyệt đi vài bước trong phòng, thầm nghĩ nếu thực sự uy hiếp, vậy tại sao Liễu Mi Vũ phải cứu hắn ta, lại còn mời đại phu, đưa cơm cho hắn ta, nói rằng mình bị thủy đậu nên cô lập Phù Dung Uyển, chẳng phải là vì không muốn người khác phát hiện ra hắn ta hay sao?

Thẩm Nguyệt không tận mắt trông thấy nên không biết “uy hiếp” là thật hay giả.

Nhưng nếu người áo đen kia muốn thoát thân và ra khỏi thành thuận lợi, mà Liễu Mi Vũ lại cần thoát khỏi tình nghi, từ một kẻ đồng lõa biến thành người bị hại, vậy thì màn kịch uy hiếp này vô cùng hữu hiệu.

Tới cổng thành, Liễu Mi Vũ vẫn còn trên con ngựa của người áo đen, Tần Như Lương đành hạ lệnh mở cổng thành.

Đèn đuốc trên cổng thành càng tôn lên cảnh sắc tối đen như mực ở bên ngoài.