Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 254: C254



Xem ra là trúng độc thật rồi.

Thẩm Nguyệt kiểm tra tình trạng của Liễu Mi Vũ một hồi, sau đó dùng ngân châm trích máu trên đầu ngón tay của nàng ta. Trông thấy giọt máu đen nhỏ ra, Thẩm Nguyệt cũng phải biến sắc.

Tần Như Lương hỏi: “Thế nào rồi?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Tuy rằng tạm thời chưa xác định được đây là loại độc gì, nhưng có thể khẳng định rằng, loại độc này giống hệt với loại độc trên phi tiêu bắn ra trên đường”.

Tần Như Lương hỏi: “Cô có thể làm ra được thuốc giải không?”

“Ta sẽ đem nó trở về nghiên cứu một chút, phải biết độc này làm từ thứ gì mới có thể tìm ra cách giải được”.

Thẩm Nguyệt định rời đi nhưng Tần Như Lương đã nắm lấy cổ tay nàng, hốc mắt ửng đỏ nói: “Mất bao nhiêu thời gian? Nàng ấy sắp hết thời gian rồi”.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Vậy thì cứ thuận theo số phận thôi, hoặc là ngươi đi thỉnh cao nhân khác đi”.


Thẩm Nguyệt đi được nửa đường thì sắc mặt liền dần dần thay đổi, cho đến khi quay lại Trì Xuân Uyển nàng lại đột nhiên nói: “Không đúng”.

Ngọc Nghiên không hiểu gì liền hỏi: “Công chúa cảm thấy chỗ nào không đúng?”

Quay lại Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt kiểm tra cẩn thận chất độc trích xuất ra từ trong máu của Liễu Mi Vũ rồi nói: “Chất độc trên phi tiêu lúc trước là chất cực độc, đủ khiến người ta chết ngay tại chỗ. Nhưng lần này Liễu Mi Vũ cũng bị đầu độc bởi cùng một chất độc nhưng vẫn còn thở được”.

Nàng ngửi ngửi nó rồi lại nói: “Chất độc trong máu của Liễu Mi Vũ không đủ để giết ả ta ngay lập tức. Chất độc này đã được pha loãng”.

Như vậy vấn đề ở đây là rốt cuộc kẻ áo đen kia lấy oán trả ơn muốn giết người diệt khẩu hay là đã cố tình bày cho Liễu Mi Vũ một kế sách?

Thẩm Nguyệt ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt suy nghĩ một lúc lâu.

Ngọc Nghiên bối rối nói: “Vậy công chúa có còn cứu ả ta không?”


Thẩm Nguyệt định thần lại, ẩn ý nói: “Đừng nói là bây giờ ta vẫn chưa tìm ra được cách giải, cho dù ta tìm ra được thì ta cũng chẳng muốn cứu ả ta. Nếu như ả ta đã muốn tự tử thì cứ để cho ả ta chết đi”.

“Công chúa thật tuyệt!”, Ngọc Nghiên lại khó hiểu hỏi: “Nhưng sao công chúa lại biết ả ta đã tự làm ra chuyện này?”

Thẩm Nguyệt suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Nếu như kẻ áo đen kia thật sự muốn giết ả ta thì kề dao lên cổ ả ta hắn ta đã chấm dứt tính mạng của ả ta rồi, cần gì phải phiền toái khiến cho ả ta trúng độc chứ?”

“Kẻ áo đen đó lúc trước muốn giết Tần Như Lương trên phố đã ra tay hết sức nhanh gọn, một sát thủ chắc chắn sẽ không bao giờ làm những chuyện thừa thãi”.

“Cho nên ta mới nói chuyện này hơn phân nửa là do ả ta tự làm”.

Nghe nàng nói vậy Ngọc Nghiên liền sững sờ.

Hóa ra Liễu Mi Vũ đang diễn trò, lại còn dùng chính tính mạng của mình để diễn trò.

Dù chất độc mà Liễu Mi Vũ trúng không thể giết chết nàng ta ngay lập tức nhưng nếu kéo dài vẫn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thẩm Nguyệt chẳng muốn diễn trò cùng nàng ta, Thẩm Nguyệt chỉ muốn xem rốt cuộc nàng ta sẽ kết thúc chuyện này như thế nào.