Tần Như Lương lạnh lùng hỏi: “Tử hà xa là cái gì?”
“Chính là nhau thai của phụ nữ mang thai giờ tý.”
Tần Như Lương biến sắc nói: “Ngươi nói cái gì?”
Không khí trong phòng đột nhiên lạnh đi.
Đại phu vội vàng quỳ xuống đất nói: “Tướng quân, muốn luyện chế ra thuốc giải chất độc tỏa thiên hầu này thì chỉ có thể dùng tử hà xa làm chất dẫn, nếu không thân thể phu nhân bị hao tổn quá độ, cho dù giải trừ được chất độc thì cũng sẽ chậm rãi suy kiệt mà chết…”
Tần Như Lương tức giận nói: “Đây là loại thuốc giải độc gì mà còn cần phải xuống tay với phụ nữ có thai!”
“Bẩm tướng quân, thuốc dẫn này cũng không cần phải giết người mới có được, đợi sau khi thai phụ sinh nở thì tử hà xa sẽ tróc ra khỏi cơ thể thai phụ, tướng quân có thể đi tìm thai phụ sắp sinh rồi lấy nhau thai mới về làm thuốc”.
Tần Như Lương hít sâu một hơi.
Đại phu lại nói: “Tử hà xa không chỉ là chất dẫn của thuốc giả mà còn là vật đại bổ, như thế mới có thể hỗ trợ phu nhân khôi phục nguyên khí…”
Cuối cùng, Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta đi tìm tử hà xa”.
“Tướng quân nhớ kỹ, phu nhân chỉ còn thời gian hai ngày, nếu tướng quân không tìm thấy kịp… không thể cứu chữa cho phu nhân được nữa”.
Hắn ta chắc chắn sẽ không để Liễu Mi Vũ gặp chuyện gì.
Nghe nói Tần Như Lương ra ngoài tìm thuốc giải rồi, Thẩm Nguyệt cảm thấy bất ngờ: “Hắn ta biết cách điều chế thuốc giải rồi?”
Ngọc Nghiên lắc đầu: “Chuyện này thì nô tì không biết, nhưng vị đại phu mới tới của Phù Dung Uyển chính là người mấy hôm trước đã trị thủy đậu cho Liễu thị”.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt nghiêm trọng: “Ngươi có chắc là cùng một người?”
Ngọc Nghiên gật gật đầu, trong lòng cũng khá thấp thỏm.
“Ông ta bảo Tần Như Lương ra ngoài tìm thứ thuốc gì?”
Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì cũng không biết, nô tì hỏi những người khác cũng không ai biết, chỉ biết hình như tướng quân phải đi tìm một vị thuốc dẫn, thiếu đi vị thuốc dẫn đó thì không được”.
Thẩm Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát: “Đâu thể đơn giản như thế, Liễu Mi Vũ có bị thủy đậu hay không, vị đại phu đó biết rõ mười mươi, ông ta và Liễu Mi Vũ là cùng một bọn. Nếu không phải họ hợp sức lừa gạt Tần Như Lương thì chắc hẳn còn mưu đồ khác”.
Ngọc Nghiên lo lắng: “Vậy bây giờ nên làm thế nào?”
Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tạm thời cứ quan sát đã”.
Sau đó Thẩm Nguyệt về phòng nghỉ ngơi.
Khi đêm xuống, nàng lại thấy trằn trọc khó ngủ.
Ngọc Nghiên tới gần hầu hạ nàng, lại lấy được tin mới: “Ban ngày vị đại phu kia nói Liễu thị chỉ còn sống được hai ngày, nếu trong hai ngày này tướng quân không tìm được thuốc dẫn thì Liễu thị chết chắc”.
Nói rồi nàng ta nhìn bầu trời tối thui bên ngoài: “Đến bây giờ tướng quân vẫn chưa trở về”.
“Rốt cuộc là thuốc dẫn gì, ngươi có nghe ngóng được không?”
Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì vô dụng, không nghe ngóng được. Hương Lăng kia mồm miệng kín bưng như hũ nút, ai đi hỏi chuyện, nàng ta cũng không chịu nói”.