Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 274: C274



“Vì ta nghe Liên Thanh Châu nói thân thể cô không ổn, ta đến chữa bệnh cho cô, nếu chỉ nhờ đám lang băm kia thì bao giờ mới khỏi nổi”.

Thẩm Nguyệt nhếch mép, yếu ớt nói: “Thế sao ngươi lại muốn ôm ta?”

“Ban nãy cô than lạnh, ta cho cô ôm miễn phí”.

“Đêm nào ta cũng lạnh hả?”

“Cũng không hẳn, thỉnh thoảng cô sẽ thấy lạnh, nên ta sẽ cho cô ôm ta một xíu”.

“…”

Thẩm Nguyệt không có sức để cãi nhau với hắn, nên chỉ lặng yên dựa vào hắn, cảm thấy chút ít yên bình.

Nàng giống như cảm thấy màn đêm bên ngoài cửa sổ lạnh như nước, cũng cảm nhận được tiếng trời thu.

Đó là thời gian đang làm loạn.


Tô Vũ tưởng là Thẩm Nguyệt đang ngủ, bèn dùng ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc mai bên tai nàng.

Động tác của hắn dịu dàng, lòng bàn tay vuốt ve sợi tóc khiến nàng hơi ngứa.

Thẩm Nguyệt khẽ lắc đầu, chui vào ngực hắn, nói: “Ta đột nhiên thấy hơi lạnh nè”.

Ngón tay Tô Vũ cứng lại trong giây lát, sau đó hắn thu chặt khuỷu tay, ôm nàng gắt gao thêm hai phần.

Đây là cảm giác khi vừa thức dậy liền có một người mà bạn có thể dựa dẫm vào.

“Tô Vũ, ngươi độc thân à?”

Tô Vũ rủ mi che giấu ánh sáng trong mắt, nhẹ giọng đáp: “Chưa từng cưới vợ lập gia đình, cũng chưa từng cùng bất kỳ người nào thề non hẹn biển, đến nay vẫn một mình, do đó ngươi không cần phải lo lắng chúng ta thân thiết quá mức dẫn tới sự ghen tị của những người khác”.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong đáp: “Như vậy cực tốt, đỡ phải rơi vào trường hợp ta mượn lồng ngực ngươi tựa một hồi, lúc sau lại có người ầm ĩ tới tận phủ tướng quân sẽ rất khó coi”.

“A Nguyệt, có muốn nhìn con trai không?”


Thẩm Nguyệt cố hết sức gượng dậy, đáp: “Vừa hay y thuật của ngươi cao siêu, ngươi giúp ta nhìn con trai ta xem, sao thằng bé lại không khóc?”

Hóa ra mấy ngày nay tuy rằng Thẩm Nguyệt đã ngủ thiếp đi nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện hàng ngày giữa Thôi Thị và Ngọc Nghiên.

Nàng lúc đó cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nghiêm túc quan sát đứa bé nằm trong tã lót này.

Thằng nhỏ nhắm chặt hai mắt, không thèm quan tâm tới ai.

Thẩm Nguyệt nhìn bé, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũi nhỏ tới đôi mắt của bé rồi bất giác bật cười.

Chỉ cần có thể thấy bé bình an tất cả những giày vò mà nàng phải gánh chịu trước đây đều đáng giá.

Khi đôi mắt Thẩm Nguyệt đong đầy dịu dàng dõi theo đứa bé, Tô Vũ cũng đang nhìn nàng thật sâu.

Tô Vũ nói: “Thằng bé vẫn còn nhỏ, tạm thời nhìn không ra có gì bất thường, ngày sau từ từ quan sát thôi”.

“Lỡ như thằng bé sinh ra có bệnh gì đó không được chữa trị kịp thời thì phải làm sao?”

“…. Không khóc chưa chắc đã là có bệnh, đứa bé còn quá nhỏ, không thể dùng thuốc được”.