“Cô định đặt tên mụ là gì?”, Tô Vũ nheo mắt lại, trong giọng nói có chút âm mũi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu đáng yêu.
Hắn thật sự đang rất hưởng thụ bầu không khí ấm áp hạnh phúc này.
Thẩm Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Tên mụ đặt là Liên Khán, ngươi thấy thế nào?”
Tô Vũ vẫn đang nhào nặn bàn chân nhỏ của con trai, nghe vậy thì hỏi lại: “Cô thấy cái tên đó hay lắm sao?”
“Tương lai nếu như nó mang họ Liên, gọi là Liên Liên Khán thì không phải sẽ rất thuận miệng sao?”
Tô Vũ nhướng mày nhìn nàng: “Cái gì mà mang họ Liên?”
A, nàng đã lỡ miệng rồi. Điều quan trọng là đứa trẻ có phải mang họ Liên hay không Thẩm Nguyệt cũng không chắc chắn được.
Nàng liền sửa lời lại nói: “Ta chỉ giả thiết mà thôi, ta không khẳng định điều gì cả, sau này nếu như con ta nhận Liên Thanh Châu làm cha nuôi thì chẳng phải cũng sẽ theo họ Liên hay sao? Cho dù nó mang họ Triệu hay họ Vương, hoặc là mang họ Thẩm giống mẹ nó cũng được, chỉ cần nó không mang họ Tần thì ta đều không có ý kiến”.
Tô Vũ nở nụ cười nhưng trông không hề vui vẻ mà còn có chút tức giận, hắn nhướng mày nói: “Chi bằng theo họ Tô của ta thì thế nào?”
Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Không được, Tô Liên Khán nghe không hay, vẫn là Liên Liên Khán nghe hay hơn”.
Tô Vũ xoa xoa lông mày nói: “Liên Liên Khán, cô không sợ sau này con trai lớn lên sẽ trở thành một tên mắt lác sao?”
“Đừng gọi con trai một cách thân thiết như vậy. Nó là con trai của ta, không phải con trai của ngươi”.
“Ta đang nói về con trai của cô”.
Thẩm Nguyệt nghĩ một chút thì mới thấy Tô Vũ nói có lý. Dù sao thì nghe cái tên đó cũng có chút ám chỉ không hay.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ trong chốc lát thì nàng lại nói: “Vậy thì gọi nó là Bắp Chân đi”.
Tô Vũ nói: “Cái tên này thì khác gì cái tên Liên Khán đâu?”
“Chỉ là tên mụ mà thôi, ngươi nghiêm khắc như vậy làm gì?”, Thẩm Nguyệt lại nhào nặn bắp chân của con trai rồi cười tủm tỉm nói: “Sinh con trai mà không chơi đùa với nó thì thật vô nghĩa. Tên nhóc này sau này sẽ luôn luôn bám dính theo ta đi hóng hớt khắp nơi, gọi nó là bắp chân của ta chẳng phải là chính xác lắm hay sao?”
Vì vậy, tên mụ của đứa con trai đã được đặt, từ nay về sau nó sẽ được gọi là Bắp Chân.
Bắp Chân đạp chân tỏ vẻ phản đối.
Chỉ là nó không nói được, không khóc được, cho nên có phản kháng cũng hoàn toàn không có tác dụng.
“Tô Vũ, sao trông ngươi có vẻ không vui vẻ chút nào thế?”
“Chỉ cần cô không nghịch chết nó thì cô vui vẻ là được rồi”.
Thẩm Nguyệt thở dài, nhấc Bắp Chân của nàng lên rồi véo véo vào mặt nó nhưng nó cũng không có phản ứng gì.
Thẩm Nguyệt nói: “Nó vẫn không phát ra tiếng, ngươi có nghĩ rằng nó bị câm điếc hay không?”
Tô Vũ đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào làn da non mềm của Bắp Chân rồi chăm chú vuốt ve như thể đang nhìn thấy người trong lòng hắn trong hình dáng trẻ con thông qua đứa trẻ này.
Rõ ràng là người trong lòng đang ở ngay trước mắt.
Tô Vũ nói: “Chờ nó được một hai tuổi nếu như còn không nói chuyện thì kết luận cũng không muộn. Bây giờ nó mới sinh có mấy ngày, nếu như đã vội vàng nói nó như vậy, cô không sợ nó sẽ buồn sao?”