Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 297: C297



Chỉ cần có thể khống chế được đứa bé này thì có thể khống chế được Thẩm Nguyệt và đại tướng quân.

Vừa lúc hoàng đế có thể lợi dụng nguyên nhân đứa bé không khóc được để đưa Bắp Chân vào cung nuôi dưỡng.

Tần Như Lương mím môi, cung kính nói: “Hoàng thượng, đứa bé còn quá nhỏ, không thể rời khỏi công chúa, công chúa lại vừa sinh, lúc này e là không tiện…”

Hoàng đế híp mắt nhìn Tần Như Lương, dường như rất hài lòng với thái độ này của hắn ta nói: “Trẫm cũng có ý tốt, muốn đưa đứa bé vào cung dốc lòng nuôi dạy, nơi này có nhiều thái y như vậy, nếu xảy ra vấn đề cũng kịp thời cứu chữa. Sao thế, Tần ái khanh không hài lòng với sắp xếp này sao?”

“Thần không dám”.

Hoàng đế bèn nói: “Đứa nhỏ cũng được xem như là cháu ngoại trai của trẫm, ái khanh yên tâm đi, trẫm sẽ không đối xử tệ với đứa bé. Chuyện này cứ quyết định thế đi, ngày mai trẫm sẽ phái người đến đón, ngươi lui xuống trước đi”.

Thẩm Nguyệt không ngờ nàng và Bắp Chân ở với nhau chưa đến nửa tháng là trong cung đã phái người đến đón Bắp Chân.

Là Tần Như Lương dẫn cung nhân vào Trì Xuân Uyển, lúc này cung nhân kính cẩn xếp thành một hàng trong viện.


Thẩm Nguyệt ôm Bắp Chân vào lòng, mắt nhìn thẳng Tần Như Lương.

Tần Như Lương mấp máy môi thấp giọng nói: “Đây là ý của hoàng thượng, cô và ta không thể kháng chỉ”.

Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết đây là ý của hoàng đế, hoàng đế đã sốt ruột đến mức này sao? Dù chỉ đợi vài tháng hoặc thêm một, hai năm nữa để Bắp Chân lớn hơn mà cũng không được à?

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn Bắp Chân đang say ngủ hỏi: “Nhất định phải gấp gáp thế sao?”

Nàng cũng biết khi đứa bé chào đời sẽ trở thành con dao gây khó dễ cho nàng và Tần Như Lương.

Tần Như Lương không vạch trần, Bắp Chân vốn không phải là con của mình, thế nên dù đứa nhỏ này có bị đón vào cung thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn ta, sau này hoàng đế cũng không thể lấy Bắp Chân để uy hiếp hắn ta.

Nhưng Bắp Chân là miếng thịt trên người Thẩm Nguyệt rớt xuống.

Nàng vẫn chưa chơi với con đủ, vẫn chưa nhìn đủ, vẫn chưa dỗ dành đứa bé đủ mà.


Mặc dù sau này đứa bé có thể là gánh nặng, nhưng một khi giữa mẹ con có ràng buộc thì không thể nào chia cắt.

Tần Như Lương nói: “Hoàng thượng nghe nói bé không khóc nên muốn đưa vào cung chữa trị, hoàng thượng cũng muốn tốt cho Bắp Chân”.

Lúc đó Thẩm Nguyệt chỉ muốn cười lạnh một cái.

Tốt cho Bắp Chân?

Hoàng đế chỉ ước gì có thể bóp ch ết nàng bằng tay mình.

Lúc này cung nhân kính cẩn nói: “Công chúa yên tâm giao tiểu công tử cho nô tì đi ạ, hoàng thượng có dặn, nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc tiểu công tử”.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, thủ thỉ với Bắp Chân nằm trong chăn: “Bắp Chân ngoan, vào cung thì đừng có nhịn, đói hay đau thì con phải khóc, cứ làm loạn lên, biết chưa?”

Bắp Chân không hiểu những lời nàng nói.

Nhưng lại mở to đôi mắt hẹp dài nhìn nàng.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng như một thứ thuần khiết nhất trên đời này.

Lần này đứa không tỏ ra khinh thường nhắm mắt lại mà cứ mở to mắt nhìn Thẩm Nguyệt.