Thẩm Nguyệt kéo lấy tay áo màu xanh nhạt mềm mại của hắn, hỏi: “Tô Vũ, đâu mới là ngươi thật? Đen hay trắng?”
Tô Vũ nói: “Cô bảo ta là đen thì ta là đen, cô bảo ta là trắng thì ta là trắng”.
“Tại sao phải sống mệt mỏi như thế? Ngươi không sợ sau này đến chính ngươi cũng không biết rõ mình là ai sao?”
Hắn mỉm cười, ngón tay mát lạnh khẽ chạm vào tai Thẩm Nguyệt: “Cô biết là được mà, chờ khi ta hồ đồ thì cô phải nhắc ta đấy”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt thâm thúy của hắn.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi hiểu lầm rồi thì phải, ta cũng đâu có thân thiết với ngươi đến mức ấy”.
Tô Vũ im lặng trong chốc lát: “Nhưng cô coi ta là bạn mà, lời nhắc nhở thiện ý giữa bạn bè với nhau cũng là bình thường chứ có sao đâu, có những người bạn còn ở chung với nhau cả đời kia mà”.
Mãi về sau, Thẩm Nguyệt mới hiểu được lúc Tô Vũ nói coi nàng là bạn thì có tâm trạng gì.
Thực ra Thẩm Nguyệt định nói, loại bạn có thể ở chung cả đời rất là hiếm, có người thành gia lập nghiệp, có người giúp chồng dạy con, tình bạn lâu dần sẽ phai nhạt.
Nhưng nếu nàng nói ra thì có vẻ hơi chưng hửng.
Tô Vũ khẽ chạm vào sáo trúc bên hông nàng, hỏi: “Cho ta mượn thổi một chút được không? Ta quên mang sáo của ta rồi”.
Thẩm Nguyệt không nói gì, đưa sáo trúc tinh xảo cho hắn.
Tô Vũ xoay sáo trúc trong tay, sau đó đặt ở đầu môi, đầu ngón tay khẽ di chuyển, giai điệu lưu loát liền nhẹ nhàng phát ra.
Cây sáo này đặc biệt nhờ vẻ ngoài đẹp đẽ và gia công tinh xảo, nhưng tiếng sáo thổi ra thì dài hơn, so với các loại sáo chuyên nghiệp thì thiếu đi vài phần ý vị.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại nghe được sự triền miên, giống như ông trời tác hợp, như một lớp lụa mỏng phối hợp với ánh trăng mông lung.
Nó lẳng lặng bày ra, trải khắp mặt nước, trải trên bờ vai.
Thẩm Nguyệt chống cằm nghe đến mê mẩn.
Chờ Tô Vũ dừng lại một lúc lâu, nàng mới nói: “Ta giống như nghe được một câu chuyện gì đó, tiếc là không có rượu ở đây”.
Thẩm Nguyệt không phải kẻ ngu, từ nữ cô nhi mà Tô Vũ kể cho đến tượng gỗ mà nàng tìm được, rồi đến tiếng sáo của Tô Vũ, dường như nàng đã biết được tầm quan trọng của nữ cô nhi kia ở trong lòng hắn.
Nàng nhếch môi nói: “Tối nay ngươi đúng là để lộ ra nhiều chuyện rồi đấy, không giống ngươi bình thường chút nào cả. Là bạn của ngươi, ta thực sự rất vui mừng vì ngươi có thể giãi bày tâm tư với ta”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Cần ta an ủi không?”
Tô Vũ điềm nhiên như không: “Cần, cô an ủi ta đi”.
“Ta cứ nghĩ ngươi chưa từng yêu ai cơ đấy, hóa ra không phải, ngươi chỉ là không có được người mà ngươi yêu thôi”, Thẩm Nguyệt chậm rãi nói.
“Việc giày vò nhất trên đời này không gì bằng việc không có được, khó trách, nàng kia đã làm vợ người ta rồi mà ngươi vẫn nhớ nhung không dứt”.
Thẩm Nguyệt không nói được bản thân đang mang tâm trạng gì.
Biết được Tô Vũ không nghiêm túc với nàng, trước giờ chỉ luôn trêu đùa nàng, trong lòng hắn luôn có một người khác nên nàng cũng không cần phải nghiêm túc với Tô Vũ, không cần có gánh nặng tâm lý, giống như thở phào nhẹ nhõm.