Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi dừng lại. Nếu cứ để tên tiểu tử này đi theo, chắc hẳn sẽ hỏng việc.
Hạ Du thấy nàng định nói gì nên chặn họng: “Cô đừng ngụy biện, chắc chắn là cô!”
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta không ngụy biện”.
“Mặt ngọc của ta đâu, lần trước đi vội quá, ta không kịp đòi nó. Đó là bảo vệ gia truyền của nhà ta, bà nội để lại cho ta sau này lấy vợ đấy!”
Thẩm Nguyệt đáp: “Hôm nay không mang theo, lát nữa rảnh rỗi sẽ đưa cho ngươi, được chưa? Bây giờ mời ngươi rời đi ngay lập tức, được không?”
Hạ Du thấy đôi bên quen nhau nên quên luôn việc ban nãy Thẩm Nguyệt chỉ dùng ánh mắt đã chấn nhiếp được hắn ta: “Bây giờ cô rất bận à?”
Thẩm Nguyệt nhấc Liễu Mi Vũ lên: “Ngươi cảm thấy sao?”
“Nàng ta sao vậy?”, Hạ Du hỏi.
“Ngươi mù hả, uống nhiều quá nên ngất xỉu rồi”, Thẩm Nguyệt đáp: “Bây giờ ta phải đưa nàng ta đi ngủ”.
Hạ Du im lặng: “Nhưng ban nãy rõ ràng ta trông thấy cô đánh ngất nàng ta”.
Bước chân của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn Hạ Du, đôi mắt lạnh lẽo nheo nheo: “Hạ Du, nói năng tầm bậy sẽ phải trả giá đấy”.
Nàng nhếch môi, làm động tác quệt ngang cổ với Hạ Du.
Hạ Du vội vàng lùi về sau mấy bước: “Ban nãy ta chẳng nói gì hết nhé”.
Thẩm Nguyệt đưa Liễu Mi Vũ về Hương Tuyết Uyển.
May mà lúc này Hương Tuyết Uyển để trống, đồ đạc trong phòng không thiếu thứ gì.
Hạ Du tò mò đi theo nàng suốt dọc đường tới Hương Tuyết Uyển, tuy thấy Thẩm Nguyệt đánh ngất người ta, nhưng chẳng làm chuyện gì xấu xa.
Thẩm Nguyệt đặt Liễu Mi Vũ lên giường rồi rời đi ngay.
Liễu Mi Vũ nằm trên giường, hai má đỏ ửng, hơi thở run rẩy, dù đang ngủ say vẫn để lọt ra tiếng rên rỉ vô cùng kiều diễm.
Hạ Du lại hỏi: “Nàng ta làm sao thế?”
“Không phải ta nói rồi sao, uống quá chén”.
“Nhưng sao ta cảm thấy nàng ta giống như bị trúng thuốc vậy? Cô chớ lừa ta, dù sao ta cũng ra ngoài lăn lộn lâu như vậy rồi, không đến mức không biết nổi điều này đâu”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nếu ngươi đã biết rồi, sao còn bép xép hỏi nhiều như vậy?”, nàng thong dong mỉm cười: “Ngươi có muốn vào trong giải độc cho nàng ta không?”
Nói rồi Thẩm Nguyệt đẩy hắn ta vào trong phòng.
Hạ Du vội vàng trở ra, nghiêm nghị nói: “Cô đừng làm bậy, ta chưa bao giờ động tới phụ nữ đã có chồng!”
Thẩm Nguyệt túm hắn ta rời khỏi Hương Tuyết Uyển: “Chẳng phải ngươi đòi mặt ngọc gia truyền sao? Đi, ta lấy mặt ngọc cho ngươi”.
Hạ Du vội vàng ngoái đầu liếc nhìn một cái, dưới ánh đèn vàng vọt, Liễu Mi Vũ thân thể quyến rũ, phập phồng theo nhịp.
Cánh cửa nửa đóng nửa mờ khiến phong cảnh bên trong như ẩn như hiện.
Hoa viên đang vào độ náo nhiệt, đâu có ai chú ý tới mấy chuyện bất thường này.
Đây là việc của phủ tướng quân, Hạ Du lại chẳng quen biết gì người phụ nữ kia, không tới lượt hắn ta lo chuyện bao đồng. Hắn ta chỉ thấy hơi tò mò thôi.
Tới thời gian đã định, Hương Lăng lặng lẽ tới cửa sau, dẫn hai người gác cửa vào trù phòng uống rượu, sau đó thả người từ bên ngoài vào trong.
Người đàn ông tiến vào, xoa xoa tay, đánh giá Hương Lăng từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo.
Vừa nhìn đã biết đây là phường vô công rồi nghề, hạ lưu và háo sắc.