Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 438: C438



Nếu là trước kia thì Thẩm Nguyệt sẽ không dễ dàng trả lại cho hắn ta.

Sau đó Hạ Du liền khiến Hạ tướng tưởng rằng bản thân đã rời đi trước, biết được tin Hạ tướng cũng vội vã rời khỏi phủ tướng quân để truy bắt người, nhưng chẳng hề hay biết hắn vẫn luôn ẩn nấp phía sau con sư tử đá trước cổng phủ tướng quân.

Đợi Thẩm Nguyệt tiễn tất cả mọi người trở về, khi nàng quay người định căn dặn người hầu đóng lại cửa phủ, Hạ Du bỗng dưng lên tiếng từ phía sau con sư tử đá: “Công chúa xin hãy dừng bước nói chuyện một lát”.

Thẩm Nguyệt ngoảnh đầu híp mắt nhìn tới, thấy Hạ Du đứng nơi đó nhếch môi cười sáng trong như ngọc.

Quản gia thấy vậy muốn tiến lên nói chuyện nhưng lại bị Thẩm Nguyệt vươn tay ngăn cản: “Là công tử nhà Hạ tướng, không sao, có quen biết trước đó rồi”.

Thẩm Nguyệt kêu quản gia đi vào trước còn mình thì thong thả bước ra khỏi cổng đến bên con sư tử đá, như cười như không hỏi: “Hạ công tử còn chưa về nhà sao? Nếu để lão thừa tướng biết được sẽ rất lo lắng cho ngươi đó”.

Hạ Du xòe lòng bàn tay ra nói: “Cô còn chưa trả ngọc bội lại cho ta đâu”.


“Ngươi có phải là còn nợ ta ba trăm lượng bạc không?”

“Hôm nay trên người ta không mang theo tiền, lần sau gặp mặt lại trả cô là được”.

Thẩm Nguyệt liếc xéo đáp: “Nhưng hôm nay vừa gặp ta đã cảm thấy lão thừa tướng gia giáo nghiêm khắc, tiền tiêu vặt của ngươi hẳn là rất ít phải không?”

Hạ Du như mèo dẫm phải đuôi, tức giận nói: “Này, tốt xấu gì ta đêm nay cũng không tiết lộ về cô dù chỉ một từ, hơn nữa còn xúi giục ông già nhà ta lửa cháy thêm dầu, nhiêu đó còn không đáng giá ba trăm lượng sao?”

Thẩm Nguyệt nhướng mày, gật đầu: “Đáng, đương nhiên là đáng”.

Khi biết được miếng ngọc bội của Hạ Du dự định truyền lại cho nàng dâu của hắn ta thì Thẩm Nguyệt cũng không muốn độc đoán giữ lại nữa, nàng chỉ là đang trêu ghẹo hắn thôi.

Nàng lấy ra miếng ngọc bội từ trong ống tay áo, ngay khi Hạ Du chuẩn bị đón lấy, Thẩm Nguyệt lại giương tay lên cao né tránh.


Hạ Du nói với vẻ bực bội: “Cô còn nuốt lời sao?”

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Tại sao không vạch trần ta?”

“Xin hỏi vạch trần công chúa thì ta được ích lợi gì?”, Hạ Du hỏi ngược lại, sau đó lại giống như đang than thở: “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cũng không phải chỉ có gia đình cô mới như vậy”.

Hắn cũng là người xuất thân từ thế gia vọng tộc, những mưu mô lục đục trong đó từ thuở nhỏ hắn còn thấy ít sao? Theo thời gian hắn cũng không còn quan tâm đến những gì bản thân lúc đầu để tâm tới nữa, thứ sót lại chỉ có lợi ích cùng địa vị.

Thẩm Nguyệt sáng tỏ.

Hạ Du điềm nhiên như không nói tiếp: “Nếu vạch trần ta và cô nhất định sẽ thành kẻ địch, cứu được cũng chỉ một tiểu thiếp không quen biết hơn nữa danh tiếng còn thối nát, ngọc bội này chắc chắn không lấy lại được nữa rồi, nói không chừng cô còn muốn trả thù ta, cô coi ta là đồ ngốc à? Ta và tiểu thiếp đó không hề có chút tình cảm qua lại, nhưng lại từng có một lần kết bạn tới sòng bạc với cô, con người ta khá có nghĩa khí đó”.

Thẩm Nguyệt cẩn thận đánh giá hắn hai lượt: “Ngươi không giống như công tử quần là áo lượt chỉ biết ăn chơi hưởng lạc mặc kệ sự đời như trong lời đồn đại”.

Hạ Du nhanh nhảu phản bác: “Cô cũng không giống như nàng công chúa vô dụng vừa ngốc vừa xấu xí chọc phá người khác hết lần này tới lần khác trong lời đồn”.

Thẩm Nguyệt chủ động đặt miếng ngọc bội vào tay hắn ta: “Như nhau mà thôi”.