Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 472: C472



Thẩm Nguyệt lắc đầu, nhếch miệng cười nói: “Liên hồ ly, mấy ngày nay ngươi đã làm việc vất vả rồi, nếu như ta không khoản đãi ngươi thì làm sao mà được chứ. Đi, để ta dẫn ngươi đến một nơi này rất tốt!”

Liên Thanh Châu còn chưa kịp đồng ý thì nàng đã kéo hắn ta đi một mạch.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

Liên Thanh Châu nói: “Ta còn quen thuộc với kinh thành này hơn cả cô, còn có nơi nào tốt mà ta không biết chứ?”

“Ha ha, ngươi cứ đi đi rồi sẽ biết mà thôi”.

Liên Thanh Châu dở khóc dở cười nói: “Công chúa kề vai đi với tại hạ như thế này, tại hạ thấy không được ổn lắm đâu”.


Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn ta rồi nói: “Vậy ngươi nói đi, tại sao lần trước ta nói chuyện tình cảm với ngươi trên thuyền thì ngươi lại cự tuyệt ta?”

Liên Thanh Châu nghiêm nghị nói: “Ta thật sự coi công chúa là bạn bè, không thể sinh ra quan hệ nam nữ”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Vậy thì đúng rồi!”

Trong mắt nàng hiện lên ý cười, nàng lại nói tiếp: “Cuối cùng ta cũng tìm ra lý do tại sao ngươi không có quan hệ nam nữ. Ngươi đã kìm chế rất vất vả rồi, tối nay ta sẽ dẫn ngươi đi phóng thích một chút”.

Liên Thanh Châu nghe thấy vậy thì tâm trí như chìm trong sương mù.

Cho đến khi Thẩm Nguyệt đưa hắn ta đến một tòa nhà và dừng lại, hắn ta nhìn lên tấm bảng của tòa nhà thì liền cảm thấy vô cùng lúng túng.

Sở Ngọc Lâu?

Liên Thanh Châu nhìn Thẩm Nguyệt, thì thầm hỏi: “Này, cô đi nhầm chỗ rồi!”

“Sở Ngọc Lâu, đúng rồi mà, chúng ta đến đúng nơi rồi”, Thẩm Nguyệt đã mỉm cười vẫy tay với một nam nhân đẹp trai đứng ở cửa.


Nam nhân tiến lên, cất giọng nói dịu dàng mang hàm ý phong tình: “Là Thẩm công tử sao, mời đi theo ta”.

Nói đoạn nam nhân kia dẫn Thẩm Nguyệt vào trong Sở Ngọc Lâu, nghe giọng điệu quen thuộc như vậy không giống như lần đầu mới gặp Thẩm Nguyệt.

Làm sao có thể….

Liên Thanh Châu ngay lập tức nắm lấy tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt quay lại mỉm cười với hắn ta, ra vẻ an ủi nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây phải không, ngươi đừng lo lắng, ta đã đặt trước một phòng bên trong, lát nữa vào chỉ cần thư giãn là được rồi”.

Liên Thanh Châu nhướng mày nói: “Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Người đến đây đều là…”

Hắn ta cảm thấy rất khó để có thể mở miệng nói thẳng ra, thật sự vô cùng xấu hổ.

Tất cả những người ra vào nơi này đều là những nam nhân có sở thích đặc biệt với nam nhân, bởi vì bên trong toàn là nam nhân hầu hạ!

Thẩm Nguyệt vỗ ngực nói: “Huynh đệ, ai mà chẳng có sở thích riêng chứ? Ta hiểu ngươi mà, chẳng phải hôm nay ta đang tạo điều kiện cho ngươi được phóng thích bản thân khỏi gông cùm đó sao?”

Liên Thanh Châu bình thường vẫn luôn dịu dàng tao nhã nhưng hiện tại rốt cuộc cũng sắp nổi giận, hắn ta nghẹn đỏ mặt, cắn răng thấp giọng nói: “Ta là một nam nhân bình thường! Ta chưa bao giờ tới nơi không đứng đắn như thế này!”

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta rồi nói: “Nhìn ngươi đi, ta cũng đâu bắt ngươi vào trong làm chuyện gì, chỉ vào tâm sự uống trà một chút, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ngươi đó, bình thường chắc chắn đã giam cầm bản thân quá chặt chẽ rồi”.