Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 499: C499



Lòng Thẩm Nguyệt trầm xuống, cúi đầu, không để lộ cảm xúc.

Hoàng đế nhìn nàng chăm chú, nói: “Ngươi và đại tướng quân có tình cảm sâu đậm, cho dù bộ thi cốt kia bị phá hủy hoàn toàn, nhưng trẫm nghĩ ngươi chắc chắn có thể xác nhận đó là tướng quân hay không”.

Từng tiếng hoàng đế nói vang lên trong đầu Thẩm Nguyệt: “Nếu đúng thì ngươi đưa hắn ta quay về, nếu không phải thì hắn ta vẫn còn đường sống. Trẫm không ép ngươi, đường này gian khổ trùng trùng, nếu ngươi không muốn thì trẫm sẽ tìm người khác đi”.

Đã nói đến thế rồi, nàng có thể từ chối sao?

Thẩm Nguyệt biết mình không còn lựa chọn, nói: “Thần muội chỉ có một yêu cầu, mong hoàng thượng ân chuẩn”.

“Chỉ cần trẫm làm được thì sẽ làm, ngươi nói đi”.

Thẩm Nguyệt khóc không thành tiếng: “Đứa bé còn nhỏ, không biết gì hết, thần muội chỉ mong sau khi mình đi thì con có thể bình yên ở trong phủ tướng quân lớn lên”.

Tần Như Lương chết, Thẩm Nguyệt đi về phá nam, để lại đứa bé kia thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.


Hoàng đế nói: “Trẫm đồng ý”.

Thẩm Nguyệt từ trong cung đi ra, mặc cung phục hoa lệ đi suốt con đường dài rộng buồn tẻ.

Tiếng sấm đánh trên đỉnh đầu, ngay sau đó là có cơn mưa giội xuống.

Lúc xuân hạ giao mùa, mưa rơi ẩm ướt trên người vẫn mang chút lạnh lẽo.

Khi về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên và Thôi thị thấy Thẩm Nguyệt chật vật như vậy thì đều lo lắng không thôi, vội vàng bung dù ra đưa nàng vào, giúp nàng đun nước tắm, thay quần áo.

Thẩm Nguyệt không kịp thay đồ ướt, sắc mặt đẫm nước hơi trắng, kéo tay Ngọc Nghiên và Thôi thị, tóc ướt dán chặt vào mặt, khẽ nói: “Ngọc Nghiên, nhị nương, các ngươi là người ta tin tưởng nhất, ta muốn các ngươi dốc toàn lực bảo vệ Bắp Chân cho ta”.

“Công chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Ta sắp phải ra khỏi kinh thành để đi đón thi hài của Tần Như Lương, đây là thánh chỉ”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta không thể mang các ngươi theo, các ngươi phải ở lại chăm sóc Bắp Chân”.


Ngọc Nghiên cả kinh: “Sao lại thế, Bắp Chân không thể rời mẹ, công chúa đến nơi xa xôi như vậy cũng không an toàn…”

Thẩm Nguyệt âm tàn nói: “Các ngươi không cần lo gì hết, chỉ cần bảo vệ tốt Bắp Chân thôi. Nếu trong phủ có người thừa cơ ta không có mặt mà làm hại nó thì không cần giữ lại mạng làm gì, trực tiếp giết chết”.

“Cũng phải lưu ý động tĩnh trong cung, sau khi ta đi mà người trong cung đi đến thì các ngươi nhất định phải đưa Bắp Chân chạy trước, tuyệt đối không để nó một mình vào cung”.

“Đi tìm Liên Thanh Châu, hắn nhất định sẽ có cách đưa Bắp Chân rời khỏi kinh, đến nơi nào cũng được, chỉ cần không để họ tìm thấy Bắp Chân, cho Bắp Chân được yên bình qua ngày”.

Điều Thẩm Nguyệt không yên tâm nhất chính là đứa nhóc không khóc không nháo này.

Sau khi tắm rửa thay đồ, Thẩm Nguyệt hơi hoa mắt váng đầu. Nàng ôm Bắp Chân không rời tay, nhìn dáng vẻ của nó, ánh mắt chua xót.

Trì Xuân Uyển hai ngày nay không ngủ yên giấc.

Mưa rơi suốt hai ngày rồi cũng đến lúc phải tạnh.

Khi ngừng mưa, mặt trời ló rạng, cả thế giới giống như đều là thủy tinh lấp lánh.

Trong cung truyền chỉ đến, mời Thẩm Nguyệt thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường.