Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 553: C553



Thẩm Nguyệt tiện tay lau mắt nhưng có cát lọt vào càng làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy. Nàng trừng đôi mắt ướt át nhìn hắn nói: “Nếu như chàng không sao thì sao lại không mở mắt ra? Nếu như chàng không sao thì sao lại không đáp lời ta?”

Tô Vũ nở nụ cười vô hại nói: “Thật xin lỗi, ta đã khiến cho nàng phải lo lắng rồi. Nhưng thấy nàng lo lắng như vậy thì ta cũng cảm thấy rất hưởng thụ”.

“Chàng cố ý giả vờ phải không?”

Tô Vũ nói với hắn: “A Nguyệt, nàng cắn ta đau quá”.

Thẩm Nguyệt trước đó còn lo lắng như vậy, bây giờ thì lại cảm thấy vô cùng buồn bực.

Rõ ràng nàng đã rất sợ hãi vậy mà Tô Vũ còn cố ý dọa nàng. Nhất định là hắn cố ý thở nhẹ để nhìn thấy nàng rối lên.

Thẩm Nguyệt đứng dậy không muốn nói chuyện với hắn nữa nhưng Tô Vũ lại đột nhiên vươn tay kéo nàng lại rồi ấn nàng vào lòng.

Thẩm Nguyệt vẫn không nguôi tức giận, lúc nàng sắp giãy dụa thì một giọng nói dịu dàng từ trên đỉnh đầu nàng đã truyền đến: “Đừng nhúc nhích, ta đang bị thương, rất đau”.


Thẩm Nguyệt thấp giọng mắng: “Chàng đã bị thương mà còn giằng co, chàng thích bị ngược đãi hay sao vậy?”

Tô Vũ vuốt ve mái tóc của nàng, những ngón tay thon dài lướt vào giữa tóc nàng, hắn dịu dàng nói: “Đúng vậy, ta thích bị nàng ngược đãi đó. Lúc nãy nàng đã sợ mất ta sao?”

Thẩm Nguyệt kiên quyết phủ nhận nói: “Không hề”.

Tô Vũ mỉm cười nói: “Thật vậy sao, nhưng ta lại rất sợ hãi, cho nên dù đã bước một chân xuống hoàng tuyền thì ta cũng muốn cố gắng trở về”.

Thẩm Nguyệt vươn tay ôm chặt lấy hắn.

Một Tô Vũ như vậy, làm sao nàng có thể không sợ mất đi hắn.

Đúng là lúc nãy nàng đã vô cùng kinh hãi.

Tô Vũ nằm thẳng nhìn lên mặt trăng trên trời, nhẹ giọng nói: “Con người ai cũng phải chết đi, nếu như ta phải chết sớm, A Nguyệt, nàng có cảm thấy buồn không?”


Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy cơn buồn bực lại dâng lên, nàng liền nói: “Vậy chàng có nỡ khiến cho ta buồn không?”

Tô Vũ mỉm cười nói: “Rõ ràng là ta đang hỏi nàng, nhưng lại bị nàng hỏi ngược”.

Thẩm Nguyệt mạnh mẽ nói như ra lệnh: “Ai cho chàng chết sớm hơn, ta muốn chàng phải chết muộn hơn ta”.

Ở bên kia, Hạ Du đầu óc mê muội đứng dậy khỏi mặt đất đầy cát bụi, trước phiên phủi bớt bụ đất, sau đó lại ôm Thanh Hạnh nhìn chằm chằm.

Nàng ta vẫn không mở mắt.

Lần té ngã này đã khiến cho Hạ Du tỉnh táo trở lại, khiến cho hắn nhận ra mọi thứ hoàn toàn không phải là giấc mộng.

Sau này Thanh Hạnh sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Bởi vì nàng ta thực sự đã chết.

Sau đó Hạ Du lại cõng Thanh Hạnh trên lưng đi vòng qua chân núi cùng Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.

Hắn ta im lặng không nói trong suốt dọc đường.