Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 571: C571



Trong lều một mảnh yên lặng.

Những đôi mắt sắc bén thình lình phóng tới.

Nơi này có không ít tướng lĩnh là thuộc hạ trung thành của Triệu Thiên Khải, có một vài người thì giống Hoắc tướng quân, không có chức quyền, không có tư cách khuyên can, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Trong mắt bọn họ, Thẩm Nguyệt chỉ là công chúa tiền triều, Tô Vũ là một văn thần dẻo miệng, Hạ Du là một công tử sống trong nhung lụa, lại thêm Hoắc tướng quân hết thời, cộng lại chẳng làm được trò trống gì.

Đám tướng quân này ở trong quân giễu võ dương oai quá lâu, cho rằng người trong kinh chỉ biết an lạc hưởng thụ nên khinh thường.

Triệu Thiên Khải nhìn Thẩm Nguyệt, khinh miệt nói: “À, hóa ra là công chúa, đây là trọng địa trong quân, công chúa chỉ là hạng đàn bà trong nhà, e là không hợp tới đây”, sau đó thì nặng mặt nói tiếp: “Càng không nên hoa tay múa chân trong việc bản tướng xử lý quân vụ”.

Hoắc tướng quân thấp cổ bé họng, Tô Vũ càng không định lên tiếng, nên nàng không thể làm gì khác hơn là phát huy cái chức danh công chúa này.


Thẩm Nguyệt bình tĩnh đi vào trong lều, cười nói: “Không đến thì không biết, đến rồi mới thấy cách Triệu tướng quân xử lý quân vụ, bảo sao mà Đại Sở đại bại lần này”.

“Ngươi nói cái gì?”, Triệu Thiên Khải trợn mắt nhìn: “Ngươi dám chất vấn việc bản tướng quân hành quân đánh trận?”

Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Ta tuy chỉ là con đàn bà ngồi nhà, nhưng lần này cũng mang theo hoàng mệnh trong người, khi hồi kinh sẽ bẩm báo toàn bộ sự thật cho hoàng thượng”.

Sau đó, nàng nhìn thẳng Triệu Thiên Khải: “Chưa nói đến việc trong lúc giao chiến thì không giết sứ thần, trước mắt là hòa đàm giữa Dạ Lương cùng Đại Sở ta sắp diễn ra, Triệu tướng quân giết sứ thần này là muốn làm gì? Khiến cho hai nước một lần nữa đại loạn, tướng sĩ tử thương vô số, bách tính sinh linh đồ thán à?”

Triệu Thiên Khải giận dữ vô cùng, cười khẩy hai tiếng: “Người đâu, đưa sứ thần xuống”.

Sau đó thì cầm kiếm từng bước tiến gần Thẩm Nguyệt.


Thẩm Nguyệt một bước cũng không lùi về phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm ông ta.

Hoắc tướng quân kịp thời lên tiếng: “Công chúa nói có lý, Triệu tướng quân không thể bất kính với công chúa”.

“Ta bất kính với nàng ta hay không cũng chưa tới lượt ngươi xen vào”.

Hoắc tướng quân cơ thể bị băng bó, ngón tay âm thầm mở chuôi kiếm để có thể rút ra khỏi bao với tốc độ nhanh nhất.

Triệu Thiên Khải lớn gan làm bậy quen rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.

Nếu thật sự dám ra tay với Thẩm Nguyệt, Hoắc tướng quân lập tức sẽ rút kiếm.

Chỉ là lúc này Tô Vũ không nhanh không chậm chìa tay ấn cán đao của ông ta xuống.

Ngược lại Thẩm Nguyệt không lo lắng Triệu Thiên Khải sẽ ra tay lúc này. Trong doanh trướng cũng không phải chỉ có nàng và Triệu Thiên Khải, còn có rất nhiều cặp mắt đang dõi theo.

Triệu Thiên Khải nói: “Cô nói bổn tướng làm hai nước đại loạn. Bổn tướng nói cho cô biết, mỗi một tấc đất của Đại Sở ban đầu cũng dựa vào hài cốt và máu tươi của vô số người đổi lấy! Bây giờ triều đình lại muốn vì một Tần Như Lương lấy ra năm thành trì trao đổi tới cùng với Dạ Lương! Triều đình để mồ hôi xương máu của biết bao tướng sĩ ở đâu! Một đứa con gái như cô thì biết cái gì, còn ăn nói bậy bạ nữa, có tin bổn tướng một đao chém cô không!”