Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 586: C586



Thẩm Nguyệt uể oải nói: “Ta mệt rồi, tắm rửa xong chỉ muốn nghỉ ngơi ngay”.

“Phải chườm đá lên vết thương thì mới có thể ngủ, nếu không sẽ không tiêu sưng được”, Tô Vũ nói: “Nếu nàng không muốn ra thì ta cũng có thể vào đó”.

Tô Vũ đợi ở bên ngoài một lúc, thấy Thẩm Nguyệt không nói gì thì liền giơ tay đẩy cửa, đối với hắn mà nói thì chỉ cần dùng một chút lực là đã có thể bẻ được chốt cửa, không có việc gì khó.

Ngay khi hắn chuẩn bị dùng lực thì Thẩm Nguyệt đã vội vàng bước xuống giường, nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Nhất thời không ai nói với ai câu nào.

Khóe miệng Thẩm Nguyệt vẫn đang sưng tấy lên, nàng biết mình lúc này trông nàng đang rất xấu xí cho nên không hề nhìn thẳng vào nét mặt của Tô Vũ, chỉ xòe tay nói: “Đá đâu, đưa ta tự mình chườm”.

Tô Vũ nhìn khuôn mặt của nàng, ánh mắt sâu thẳm như xoáy sâu vào nàng, hắn rất muốn giơ tay chạm vào khuôn mặt của nàng nhưng lại cố hết sức để kiềm chế không chạm vào, chỉ nói: “Đá là do ta mang tới, nếu nàng muốn tự mình chườm thì tự mà đi tìm đá khác”.

Thẩm Nguyệt nghe vậy thì rất bực mình: “Người bị đánh là ta, chàng không thể nghe lời ta một chút hay sao?”


Tô Vũ nghiêm nghị nói: “Suy cho cùng thì do ta nên nàng mới bị đánh, ta nên chịu trách nhiệm với nàng”.

“Ta chỉ muốn ở một mình một chút thôi”.

“Như vậy càng dễ suy nghĩ lung tung, ta sẽ không để cho nàng có cơ hội đó”.

Thẩm Nguyệt nói: “Chàng đã nói thẳng như vậy thì ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

Tô Vũ nói: “Nàng vẫn có thể lựa chọn vào bên bên trong hay đi ra bên ngoài”.

Thẩm Nguyệt không muốn ở trong phòng một mình với Tô Vũ, vì vậy nàng đã chọn đi qua hắn để đi thẳng ra ngoài.

Hai người ngồi xuống bậc thềm trước cửa.

Tô Vũ cúi người gần hơn, một tay nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Nguyệt lên, tay kia cầm một túi vải chứa đá mát lạnh lăn qua lăn lại trên khuôn mặt và khóe miệng của nàng.


Thẩm Nguyệt rũ mắt xuống, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh của hắn đang chạm vào khuôn mặt nàng.

Hơi thở của Tô Vũ phả vào mặt nàng nhẹ như lông hồng.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nét mặt vô cùng chuyên chú.

Cuối cùng nàng ngước mắt lên rồi chậm rãi nhìn khuôn mặt hắn.

Thẩm Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tô Vũ, ta không muốn chàng tự trách mình”.

Tô Vũ tạm dừng tay.

“Trên đời này có ai mà không phải kiên cường đứng trước đả kích để tiếp tục tiến xa hơn chứ”, Thẩm Nguyệt nói: “Không phải ta giận dỗi nên mới nói như vậy, ta chỉ cảm thấy có chút xúc động, từ trước đến nay những chuyện mà chàng phải chịu đựng chắc chắn còn ghê gớm hơn ta rất nhiều”.

Nàng lại nói: “Chàng có chuyện chàng muốn làm, ta cũng có người mà ta muốn bảo vệ”.

Đừng nói là một cái tát, cho dù có phải chịu đao chém kiếm đâm thì chỉ cần có thể thay hắn san sẻ một chút thống khổ Thẩm Nguyệt cũng sẽ không chút do dự mà lao ra.

Nàng cũng không biết mình bắt đầu có ý tưởng đó từ khi nào, có lẽ là ngay từ khi nàng nhìn thấy hình ảnh hắn không ngại phong trần cưỡi ngựa ngày đêm đuổi tới bên cạnh nàng.