Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 627: C627



Thẩm Nguyệt khẽ nhắm mắt, chờ thêm một lát cũng chẳng thấy Tần Như Lương đáp lại.

Nàng đúng là rất lạnh, ngoài việc dựa vào Tô Vũ để sưởi ấm ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Trước kia, Tô Vũ không thể để Tần Như Lương biết bọn họ qua lại với nhau, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Đọc‎ tr𝙪уện‎ haу,‎ tr𝙪у‎ cập‎ ngaу‎ [‎ tr𝙪ⅿtr𝙪у𝐞‎ n﹒𝘃n‎ ]

Sau đó không ai nói thêm gì nữa, Thẩm Nguyệt suy nghĩ lại những chuyện xảy ra ban ngày rồi dần dần rơi vào mộng đẹp.

Hôm nay khi nàng trông thấy bộ dạng thảm thiết của Tần Như Lương trong lao thì có một cảm giác khó mà diễn tả.

Giống như thương xót, lại giống như phẫn nộ.

Nàng không biết sự thương xót và phẫn nộ này có bao nhiêu phần thuộc về Thẩm Nguyệt ngốc thích Tần Như Lương trước kia.

Nhưng với chính nàng mà nói, cho dù nàng không có chút tình cảm phu thê gì với Tần Như Lương thì cũng không muốn thấy hắn ta cứ sa sút như vậy.


Nàng lờ mờ có chút ấn tượng, dưới rừng cây hạnh, khi ánh sáng mặt trời tỏa ra giữa tán lá, một thiếu niên mắt to mày rậm vui vẻ leo lên cành cây cao nhất, hái xuống quả hạnh ngọt nhất cho nàng.

Ánh sáng rơi lên mặt thiếu niên nhưng cũng không chói mắt bằng sự lấp láng trong mắt hắn ta.

Hắn ta nhảy từ trên cây xuống, phủi hết lá cây trên người, đưa quả hạnh cho nàng: “Tiểu Nguyệt, lấy đi”.

Trong đầu Thẩm Nguyệt vô thức bài xích, đây không phải trí nhớ của nàng, mà là ký ức của Thẩm Nguyệt ngốc.

Cho nên, dù đã ngủ say, lông mày của nàng cũng dần nhíu chặt.

Tô Vũ nhìn thấy, khẽ nhẹ nhàng mơn trớn lông mày đang nhíu của Thẩm Nguyệt, ấm áp nói: “Có phải là mơ thấy ác mộng rồi không?”

Thẩm Nguyệt đắm chìm trong mộng, không thể kiềm chế.

Tần Như Lương bỗng nhiên nói: “Đừng động vào nàng ấy”.


Tô Vũ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục vuốt ve lông mày đang nhăn chặt của nàng như không có việc gì.

Tần Như Lương lại nói: “Đó là thê tử của ta”.

Tô Vũ nhẹ nhàng nói: “Trước đó ngươi chưa từng coi nàng là thê tử, sau này cũng sẽ càng không có cái may mắn ấy. Nếu như nàng từng được ngươi đối xử thật tốt thì làm gì có chuyện như hôm nay”.

Tô Vũ nói tiếp: “Trước kia ta đưa nàng đến cạnh ngươi, nên ta cũng sẽ mang nàng đi. Trên đời này, người không có tư cách làm trượng phu của nàng nhất chính là ngươi!”

Tần Như Lương khổ ở.

Nếu sớm biết bản thân sẽ rơi vào lưới tình, hắn ta còn có thể tổn thương nàng như trước kia sao?

Hắn ta lúc sở hữu thì không trân trọng, đến khi phát hiện không ngờ mình lại có một người phụ nữ như thế thì hắn ta đã đánh mất rồi.

Không biết có phải vì ngón tay Tô Vũ đang di chuyển hay không mà sau đó Thẩm Nguyệt không nhíu mày nữa.

Trong nháy mắt, nàng phát hiện mình đang ở trong học đường đọc sách cùng mọi người.

Về sau, có một thiếu nữ xinh xắn đi tới trước mặt nàng, hành lễ với nàng bằng cấp bậc lễ nghĩa non nớt, rồi lại nói với giọng trẻ con: “Công chúa mạnh khỏe, ta là Liễu Thiên Tuyết”.