Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 648: C648



Tô Vũ yếu ớt nói: “Nhưng ta sắp hết sức rồi, không mạo hiểm được đâu. A Nguyệt, kệ ta đi, nàng tìm cách ra ngoài trước đã”.

Đúng, đúng vậy, nàng phải nghĩ cách ra ngoài, như thế mới tìm cách giúp hắn được.

Thẩm Nguyệt đau đớn mà giày vò, gầm lên, giống như thú mẹ tuyệt vọng. Nàng khàn khàn nói: “Tô Vũ, chàng chờ ta một chút… chàng kiên trì một chút, ta sẽ nghĩ cách để cả hai ta cùng ra ngoài…”

Bốn phía là đá tảng nén lại cực chặt, Thẩm Nguyệt không lấy ra nổi tảng đá nào, ngón tay bị mài đến bật máu, nhưng nàng cũng không thấy đau chút nào.

Nàng giãy dụa trong vô vọng, ngồi sập xuống đất, vung chân ra cố sức đá vào tảng đá.

Tô Vũ nói rất nhỏ: “A Nguyệt, đừng đá như vậy, nếu không đá ở trên rơi xuống sẽ khiến chân nàng bị thương”.

“Ta mặc kệ, ta không quan tâm!”

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, đá đến cứng cả chân, cuối cùng cũng đá được một cục ra ngoài.


Nhưng ngay sau đó lại có một tảng đá khác rầm rầm lăn xuống, chặn lại vùng không gian mà nàng vừa vất vả đá ra kia.

Thẩm Nguyệt vô lực ngửa trên mặt đất, không buồn thở nữa.

Nàng đột nhiên khóc như một đứa trẻ: “Lần đầu tiên ta cảm thấy hóa ra mình lại vô dụng như vậy”.

Tô Vũ khẽ nói: “Là chuyện này quá khó, nàng đừng khóc, không ra ngoài được thì thôi, A Nguyệt, nàng ra đây nói chuyện với ta, ta tỉnh táo thì sẽ chống cự được lâu hơn”.

Thẩm Nguyệt lau nước mắt, lồm cồm bò dậy, ngồi trước mặt Tô Vũ, run rẩy sờ vào vết máu bên môi hắn, lờ mờ còn ấm.

Giọt máu chảy dọc xuống cằm, thấm ướt vạt áo đen của hắn.

Thẩm Nguyệt chảy nước mắt hỏi: “Tô Vũ, chàng có thể chảy ít máu đi được không?”

Tô Vũ nhếch miệng: “Ta cũng không muốn như vậy đâu”.


Nàng nâng mặt hắn lên, tự tay lau hết vết máu bên môi của hắn, sau đó kề vào trán hắn, từng giọt nước mắt ướt át nhỏ lên mặt hắn.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Vũ run rẩy, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Thẩm Nguyệt vòng qua cổ của Tô Vũ, cố gắng hết sức đứng chống đỡ mặt đá vừa dày vừa nặng này cùng hắn.

Có thể giúp hắn giảm bớt một chút ít sức nặng cũng tốt.

Nàng càng rơi lệ nhiều hơn, tựa như muốn khóc cạn nước mắt của nửa đời mình.

Tô Vũ rất muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn không rảnh tay được, bèn cúi đầu khẽ hôn lên vệt nước mắt trên mặt nàng, nói: “Ta không nhận ra nàng giỏi khóc như vậy đấy”.

“Có phải người như ta thì không nên khóc?”, Thẩm Nguyệt nói liên miên: “Nhưng ta rất muốn khóc, có phải như vậy mới khiến chàng không yên lòng, không nỡ bỏ mặc ta không?”

Tô Vũ khẽ cười: “Phụ nữ giống như nàng không hay khóc, nhưng khi khóc rồi lại khiến cho người ta không chống đỡ nổi nhất. A Nguyệt, nàng không thể để người khác làm mình khóc, ta muốn nước mắt của nàng chỉ thuộc về một mình ta”.

“Được, được, ta cũng chỉ khóc cho chàng xem”. Thẩm Nguyệt vùi đầu vào lồng ngực hắn, khẽ nức nở nói: “Tô Vũ, chàng không thể có chuyện gì…”

“Ta sẽ cố gắng hết sức”. Hắn rũ mắt, giọng nói nhẹ tựa không khí: “A Nguyệt, có thể nói mấy lời dễ nghe cho ta nghe hay không…”