Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, trả lời lộn xộn: “Đừng nói nữa, ta biết cả rồi… Tô Vũ, chàng đừng nói gì nữa, ta không muốn ngày hôm nay nút thắt trong lòng ta hoàn toàn cởi bỏ, nhưng rồi lại phải xa chàng!”
Nàng nghẹn ngào: “Sau này còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể từ từ nói… nhất định có cơ hội, có thể làm bạn đến già…”
Tô Vũ nhắm mắt lại, lông mi khẽ quét qua gò má Thẩm Nguyệt, nàng lập tức lấy lại tinh thần: “Tô Vũ, không thể nhắm mắt, tuyệt đối không thể. Chàng đồng ý với ta sẽ trở về…”
Thẩm Nguyệt như phát điên, hệt một con trâu dại, liều lĩnh đẩy tảng đá lớn phía sau hắn. Nàng có thể cảm giác được, cơ thể Tô Vũ đang dần dần bị đè xuống, nặng đến độ hắn không thể chịu đựng nổi.
Thẩm Nguyệt gào khóc thất thanh, liên tục đấm lên trên tảng đá, khiến cho máu tươi của mình nhòe đi.
“Tô Vũ! Chàng đồng ý với ta, không thể nhắm mắt!”, Thẩm Nguyệt cắn răng nghiến lợi dán vào bên tai hắn nói: “Ta yêu chàng, ta yêu chàng mà, chàng không thể rời bỏ ta… ta cầu xin chàng được không?”
“Tô Tiễn…”
Thẩm Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy hắn nói: “Sau này để Bắp Chân theo họ của ta, được không?”
Thẩm Nguyệt vội gật đầu, khóc nói: “Được, được, cứ theo họ Tô của chàng, đời này nó chỉ họ Tô!”
“Gọi là Tô Tiễn”. Tô Vũ nói: “Tương lai nó cũng có cha thương, có mẹ yêu, là một đứa bé khiến người ta hâm mộ”.
“Được… được, tất cả nghe theo chàng, sau này Bắp Chân sẽ tên là Tô Tiễn”, Thẩm Nguyệt nói trọn vẹn cả câu: “Chàng trở về, nó mới có thể trở thành đứa bé khiến cho người ta hâm mộ…”
Tô Vũ khép mắt, còn hé ra một khe nhỏ, bên trong hơi có ánh nước ẩm ướt, giọng điệu mang theo tiếc hận, khe khẽ thở dài: “Cuối cùng, nếu ta không còn, khi không có người nào bảo vệ nàng, A Nguyệt nàng phải nhớ kỹ, bảo vệ an toàn bản thân đầu tiên”.
“Ta không muốn”. Thẩm Nguyệt ngang bướng lắc đầu: “Chàng không thể không còn, không thể không còn…”
“Sự tồn tại của Bắp Chân có thể giúp nàng phân tán sự chú ý”, khóe mắt Tô Vũ ẩm ướt, một giọt nước mắt rơi xuống: “Đến lúc bất đắc dĩ, A Nguyệt nàng phải vứt bỏ nó”.
“Tô Vũ, chàng đừng bỏ lại ta, được không?”, Thẩm Nguyệt cảm thấy toàn bộ bản thân đều trống rỗng, cơ thể trống rỗng, trái tim trống rỗng, chỉ còn lại một câu nói cũng trống rỗng.
Nhưng Tô Vũ chỉ tựa đầu vào vai Thẩm Nguyệt, không trả lời nàng.
Có một việc mà Thẩm Nguyệt hối hận nhất là mình chưa kịp mở lòng với hắn, điều nàng hối tiếc nhất là sau này còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm với hắn.
Trước đây nàng luôn cảm thấy tiếc nuối chưa trải qua một đoạn tình cảm chân thành mà đã phải làm mẹ.
Nhưng bây giờ, khó khăn lắm nàng mới yêu một người nhưng họ đã không còn cơ hội ở bên nhau nữa sao?
Điều này tàn nhẫn với nàng biết bao, tàn nhẫn với Tô Vũ biết bao.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Tô Vũ, chàng mà chết sau này ta sẽ bao nuôi trai tơ để dù có thành ma thì chàng cũng phải ghen tỵ”.
Nàng vốn còn nghĩ Tô Vũ sẽ không đáp lời mình nhưng hắn lại dùng giọng yếu ớt nói: “Nàng dám làm thế, đêm nào ta cũng sẽ về quấn lấy nàng”.
Thẩm Nguyệt bật khóc, sau đó cười, cười xong lại khóc thất thanh.