Thật lâu sau, Tần Như Lương mím chặt môi, bình tĩnh nói: “Hắn là thầy giáo dạy nàng vỡ lòng từ thưở nhỏ, nàng biết câu một ngày làm thầy cả đời làm cha không, Thẩm Nguyệt, nàng không thể yêu hắn”.
Thẩm Nguyệt tiều tuỵ có chút đờ đẫn.
Đúng lúc này, thuốc canh trên bếp lò cũng sôi trào, hơi nóng làm nắp sứ va đập kêu bụp bụp.
Thẩm Nguyệt ngay lập tức tỉnh táo lại, nàng đứng dậy đi về phía bếp nấu thuốc, dưới cơn bồn chồn liền vươn tay muốn lấy nắp sứ.
Tần Như Lương thấy cảnh này kinh hãi thốt lên: “Thẩm Nguyệt, cẩn thận bỏng!”
Chỉ là lời cảnh báo này vẫn chậm một bước, chạm vào lớp bọc sứ bằng tay không Thẩm Nguyệt mới cảm thấy một cơn nóng rát nhói xương, ngón tay nàng buông lỏng, chiếc nắp sứ liền rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tần Như Lương cầm lấy ngón tay nhìn một cách chăm chú, thấy vết bỏng đỏ bừng, sốt sắng hỏi: “Nàng thế nào rồi? Cần phải ngâm vào nước đá”.
Thẩm Nguyệt giãy khỏi tay hắn, đáp: “Ta không sao”.
Nàng không có thời gian ngâm nước đá, chỉ lấy một chiếc thìa khuấy đều dược liệu bên trong, lại đổ thêm một chút nước rồi đun sôi nhiều lần.
Vừa hay thái y cũng tới thay thuốc cho Tần Như Lương, hắn hỏi thái y thuốc mỡ trị bỏng, đưa cho Thẩm Nguyệt: “Lau đi, lau rồi sẽ chóng khỏi hơn chút”.
Tầm mắt Thẩm Nguyệt rơi xuống vết sẹo trên cổ tay hắn mà thoáng khựng lại, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy.
Nàng vẫn ngồi trên bậc thềm, vùi đầu vào giữa hai đầu gối cũng loáng thoáng nghe được lời thái y nói với Tần Như Lương: “Tình trạng vết thương của tướng quân chưa lành, thật sự không thích hợp ra ngoài vận động…”
Đại khái càm ràm nửa ngày.
Thẩm Nguyệt cũng không nghe thấy đoạn sau nữa, đôi mắt nàng nhắm nghiền liền ngủ thiếp đi.
Tần Như Lương đứng ở cửa đối diện quay đầu nhìn lại nàng.
Dáng vẻ nàng gác bếp nấu thuốc, vùi đầu ngủ gục khiến trái tim hắn đau nhói.
Câu trả lời của Thẩm Nguyệt đã rất rõ ràng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Cả đời này Thẩm Nguyệt cũng sẽ không vì Tần Như Lương hắn mà dè dặt tỉ mỉ canh giữ như vậy, ngay cả trở về phòng ngủ một giấc cũng không nỡ rời đi.
Tần Như Lương cuối cùng không chịu nổi nữa nói với nàng: “Mệt rồi thì về phòng ngủ đi, ở đây có thái y thay nàng trông chừng rồi”.
Thẩm Nguyệt không đáp lời.
Nàng rất cố chấp, không ai có thể thay đổi những việc bản thân nàng muốn làm.
Tần Như Lương không thấy nàng ngẩng đầu liền xoay người đi vào phòng.
Hắn ngồi trong phòng xuyên qua cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Nguyệt ở đối diện.
Thấy sắc mặt hắn không tốt, thái y lo âu tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình bèn khéo léo khuyên nhủ: “Tướng quân đừng quá lo lắng, nếu không sẽ bất lợi cho việc hồi phục vết thương, công chúa Tĩnh Nguyệt tận tâm chăm sóc sứ thần như vậy có lẽ chỉ bởi ngài ấy vì người mà bị thương nên công chúa áy náy trong lòng mà thôi, đợi sứ thần tỉnh lại liền tốt rồi…”