Hắn thấy nàng vì bản thân mà không ngừng gạt lệ, đó là một loại ngọt ngào tràn ngập khổ sở.
Vì vậy hắn vẫn kéo dài cho tới hiện tại.
Thẩm Nguyệt dựa vào lòng hắn hít một hơi thật sâu, mắt ánh nước mà cười: “Nhưng ta đau”.
Tô Vũ thấp giọng hỏi: “Đau ở chỗ nào? Ta hôn lên sẽ không đau nữa”.
“Trái tim”.
Mãi một lúc lâu sau Tô Vũ mới buông nàng ra rồi ngoan ngoãn nằm lại lên giường.
Thẩm Nguyệt vén mở quần áo của hắn thấy băng gạc gần như đã bị máu nhuộm đỏ không khỏi vừa tức giận vừa sốt ruột.
Với tình trạng này của hắn chắc hẳn miệng vết thương đã nứt rách từ lâu nhưng lại khăng khăng không ngó ngàng tới.
Thẩm Nguyệt tháo băng gạc, bôi một lượt thuốc mới cho hắn, khi ghim châm, toàn thân hắn vẫn có chút mềm nhũn không có sức, cần phải giống như lần đầu tiên châm cứu cho hắn, sờ dò ra vị trí chính xác rồi chuẩn bị một hồi mới cắm xuống.
Thân thể Tô Vũ không tốt, mấy ngày nay ngủ mê man tinh thần lại không tệ, nói: “Xuống châm ngập ngừng như vậy là đang sợ sẽ đâm sai sao?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên đáp: “Ta chỉ là có chút vô lực, sao lại thành sợ đâm sai rồi?”
Tô Vũ híp mắt, hiểu ý đáp lại: “Đều là lỗi của ta mới khiến nàng khó xử như vậy”.
Thẩm Nguyệt đâm xuống một châm: “Mới từ đường hoàng tuyền trở về, sao lại nói nhiều như vậy rồi”.
Tô Vũ yếu ớt mỉm cười: “Ta không trêu đùa nàng nữa”.
Cho dù trên tay Thẩm Nguyệt bận rộn nhưng khóe miệng lại nhếch lên ý cười như có như không.
Sau bao ngày sốt ruột thấp thỏm, giữa hai lông mày nàng cuối cùng cũng hiện ra sự phấn chấn nhàn nhạt.
Chỉ cần có thể nghe thấy giọng nói của Tô Vũ, cho dù là chê cười nàng cũng không bận tâm.
“Không ngờ vết thương của ta nặng như vậy cũng có thể được nàng chữa khỏi từng chút một”.
“Chàng đang khen ngợi y thuật của ta tốt sao”, Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không đáp: “Dường như chàng không có gì ngạc nhiên khi ta biết y thuật, cũng giống như việc chàng chẳng mảy may bất ngờ khi ta biết võ công vậy”.
Nàng nên sớm nghĩ tới Tô Vũ đã quen thuộc với quá khứ của nàng như thế nào, khi nàng ý thức được Thẩm Nguyệt của trước kia rất có khả năng là cô gái mồ côi trong miệng hắn, nàng hẳn nên hiểu rằng tất cả kỹ năng của khối thân thể này đều là do hắn dạy.
Là Tô Vũ dạy nàng chập chững bước đi, hắn cũng là người dạy nàng bi bô tập nói. Tô Vũ bầu bạn bên nàng xuyên suốt thời niên thiếu, đem tất cả những điều hắn biết đều truyền dạy cho nàng.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nói: “Sao lại không nói nữa rồi, chột dạ sao?”
“Bỗng nhiên có một chút”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Bất luận là trên phương diện võ công hay y thuật, ta đều thua xa chàng, là do ta trước đây không chăm chỉ học tập sao, thưa thầy?”
“……”, Tô Vũ trầm mặc một hồi, hỏi: “Là Tần Như Lương nói cho nàng biết à?”
Không có ai khác ở đây ngoài hắn ta biết những chuyện này, bởi vậy Tô Vũ gần như không cần suy nghĩ cũng biết là hắn.