Tô Vũ bất động, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Nguyệt thật lâu.
Hắn chỉ hận không thể dùng ánh mắt hút luôn Thẩm Nguyệt vào trong cơ thể mình.
Sau đó Tô Vũ mỉm cười với nàng, căn phòng sáng bừng lên, trong veo không một tì vết.
Tô Vũ nói: “Không sao, sau này từ từ rồi tính. Tốc độ hồi phục như hiện tại đã vượt ra dự đoán của ta rồi”.
Thẩm Nguyệt cứ thế đột nhiên chìm vào trong sắc đẹp của hắn, không thể rút ra được.
Trước kia nàng chưa từng cảm nhận rõ rệt đến vậy, khi Tô Vũ mê hoặc người khác, căn bản chẳng khác gì yêu nghiệt.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng, kịp thời giúp Thẩm Nguyệt hoàn hồn.
Bên ngoài có người hỏi: “Tĩnh Nguyệt công chúa và sứ thần có ở trong phòng không?”
Là giọng của hoàng đế Dạ Lương.
Thẩm Nguyệt bỗng dưng hoảng hốt, thần sắc lóe lên, nàng tránh né ánh mắt của Tô Vũ, đẩy hắn ra, lí nhí nói: “Mau đứng dậy, lên giường nằm đi”.
Đúng là chết mất, rõ ràng chưa làm gì cả, tại sao nàng lại có cảm giác như bị bắt gian thế.
Tô Vũ phân biệt hoàn cảnh rất đúng mực, không đùa giỡn thêm, lập tức quay về giường.
Sau đó Thẩm Nguyệt đi mở cửa.
Cung nhân tùy tùng dừng chân ở bên ngoài, hoàng đế Dạ Lương tiến vào xem thử, thấy Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đều rất nghiêm túc mới tỏ ra thâm thúy: “Trẫm đến đây lúc này không quấy rầy công chúa và sứ thần chứ?”
Thẩm Nguyệt không có biểu cảm gì: “Bệ hạ có chuyện gì hệ trọng?”
“Là thế này, trẫm tới xem thử vết thương của sứ thần đã chuyển biến khá hơn chưa”.
Tô Vũ định xuống giường nhưng bị hoàng đế Dạ Lương ngăn cản, đành tựa vào giường mà hành lễ: “Tạ bệ hạ quan tâm, Tô mỗ đã khá hơn nhiều rồi”.
Hoàng đế Dạ Lương ngồi trong phòng: “Có chuyển biến là được rồi, không uổng công Tĩnh Nguyệt công chúa dốc sức chăm sóc sứ thần. Lần này Tĩnh Nguyệt công chúa và sứ thần thoát chết cũng là một chuyện may mắn cho dân cho nước”.
Ngừng lại trong thoáng chốc, ông ta nói: “Lần này sự việc xảy ra ở lãnh thổ Dạ Lương của trẫm là sơ suất của trẫm, trẫm hứa với quân dân biên cảnh Đại Sở, sẽ đưa ra một lời giải thích. May mà lần này tuy sát thủ đã chết dưới đống đất đá, nhưng vẫn còn một kẻ sống sót đã bị đại tướng quân bắt sống khi định trốn xuống núi”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Tại sao bệ hạ đến bây giờ mới nói?”
Hoàng đế Dạ Lương liếc nhìn Thẩm Nguyệt và Tô Vũ: “Trước đó sứ thần bị thương nặng chưa tỉnh, Tĩnh Nguyệt công chúa lo lắng quá mức, e là trẫm nói ra công chúa cũng không để tâm. Đại tướng quân phụng mệnh thẩm vấn tên thích khách, thích khách cứng đầu, vài lần định cắn lưỡi tự sát, đến giờ vẫn chưa khai ra điều gì. Nhưng có thể khẳng định rằng, tên thích khách kia không phải người Dạ Lương, mà là người Đại Sở”.
Về điều này, Tô Vũ đã nói rõ từ trước, thế nên hắn và Thẩm Nguyệt không hề cảm thấy bất ngờ.
Chỉ có người Đại Sở giết sứ thần và công chúa Đại Sở, dường như họ mới là bên được lợi nhiều nhất.