Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 688: C688



Nàng bước tới giúp Tô Vũ đóng cửa phòng lại, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, qua khe hở nhìn thấy sắc mặt khó đoán của hắn, nàng khẽ cười, thần thái lộ ra nét ngọt ngào khó che giấu.

“Tô Vũ, ta thương chàng mà, đừng giận nữa, ta phát hiện ra chỉ cách chàng hai gian phòng mà ta vẫn nhớ chàng kinh khủng”.

Tiếng nàng vừa dứt, Tô Vũ thình lình thò tay ra kéo nàng lại, lôi nàng vào trong phòng với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Cửa phòng đóng lại, nàng bị đẩy sát vào cánh cửa.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt hẹp dài của Tô Vũ ẩn chứa một ngọn lửa đang cháy lên.

Lúc trước chỉ thấy ngọt ngào, nhưng bây giờ khi Thẩm Nguyệt bị Tô Vũ áp sát, xung quanh toàn là hơi thở của hắn, nàng lại cảm thấy hơi ngạt thở.

Nàng không biết phải mất bao lâu mới thích ứng nổi sự rung động khó kiềm chế và nhịp tim đập thình thịch này.

Sự mệt mỏi giữa lông mày của Tô Vũ tan đi, hắn lúc này giống như một con sói vừa ngủ dậy.

Tô Vũ thấp giọng nói: “Bảo là thương ta, dỗ ta mà, chỉ có vậy thôi à?”


Thẩm Nguyệt lúng túng nói: “Vậy chàng muốn sao”.

“Nói lại câu vừa rồi một lần nữa đi”.

“Ta thương chàng mà, đừng giận nữa”.

“Không phải câu này”.

Thẩm Nguyệt há miệng, nóng hết cả tai: “Câu ta nhớ chàng đó sao?”

Ánh mắt của hắn sâu như muốn hút nàng vào trong.

Thẩm Nguyệt dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu, rồi nói nhỏ: “Tô Vũ, ta nhớ chàng, rõ ràng là cùng trong một cái viện, không thấy chàng đâu thì ta vẫn nhớ chàng kinh khủng”.

“Vậy tại sao nàng đi lâu thế?”, Thẩm Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Nàng lo cho hắn ta đến vậy sao?”

“Hắn ta nói với ta vài câu, nên mới ở lại thêm một chút”.


“Nói những gì?”

Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ từng chút cúi đầu xuống sát bên nàng.

Nàng và hắn cách nhau gang tấc, giọng nói tràn ngập tình cảm: “Hắn ta nói ta được tự do, không cần giữ vị trí phu thê với hắn ta nữa, ta có thể làm chuyện ta thích, yêu người ta yêu…”

Nói đến đây, thanh âm của nàng khàn đi.

Tô Vũ cúi đầu hôn nàng, hai tay nàng đặt lên vai Tô Vũ, thở hổn hển: “Tô Vũ, vết thương của chàng vẫn chưa khỏi”.

Nàng phát hiện, mỗi lần thân thiết với hắn đều là một chuyện cực kỳ gây nghiện, nhưng vì suy nghĩ cho thân thể của hắn nên nàng vẫn phải kiềm chế.

Tô Vũ cúi đầu đáp lại: “Lần này sẽ không kéo rách vết thương nữa”.

Nói rồi, Tô Vũ hoàn toàn đè xuống, dán vào môi của nàng.

Hô hấp của Thẩm Nguyệt cứng lại, cảm nhận được nhiệt độ trên môi của Tô Vũ, nội tâm nàng như muốn nổ tung lên.

Mi mắt nàng khẽ run rẩy, lờ mờ trông thấy Tô Vũ rũ mi xuống, khẽ chạm vào khóe mắt nàng.

Nàng thả lỏng bàn tay đặt trên vai của Tô Vũ ra, nhắm nghiền mắt lại, sau đó đáp lại hắn.