Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 705: C705



Làm sao nàng nỡ lãng phí tâm ý này chứ.

Thẩm Nguyệt ăn uống rất ngon miệng, khi ngẩng đầu lên thấy Tô Vũ đang chăm chú nhìn mình thì đỡ đẫn hỏi: “Ta chỉ mải ăn một mình, chàng có muốn nếm thử không?”

Tô Vũ hỏi: “Ta nấu ngon lắm sao?”

Thẩm Nguyệt gật đầu: “Ngon mà”.

Tô Vũ không tin lắm, lấy đôi đũa trong tay nàng gắp thử một miếng rồi khẽ nhíu mày: “Không có vị gì hết, hóa ra ta bỏ hơi ít muối”.

Thẩm Nguyệt híp mắt cười: “Thanh đạm một chút cũng tốt mà, có thể nếm được mùi vị nguyên bản. Chỉ là ta không ngờ mọi người có thể phân công rõ ràng như thế để nấu một món ăn”.

“Những ngày này nàng rất cực khổ, họ cũng trông thấy mà”, Tô Vũ giơ tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai nàng.


Vẻ mặt dịu dàng của hắn khiến Thẩm Nguyệt như ngã vào trong đó, rất khó để bò dậy.

Thẩm Nguyệt nói: “Mọi người đều vất vả”.

“Nhưng nàng thì khác, nàng là nữ tử, nàng là công chúa, đáng lẽ nên để mọi người bảo vệ nàng”, Tô Vũ đáp: “Nhưng có một số việc, bọn ta không thể làm thay cho nàng được, đành phải để nàng vất vả. Bây giờ nàng làm mọi thứ cực kỳ tốt, trong lòng các tướng sĩ và nạn dân, uy danh của nàng càng lúc càng cao”.

Tô Vũ nói tiếp: “Trên thế giới này, ngoại trừ quân đội còn có một thứ vũ khí lợi hại hơn hẳn, đó là lòng người. Nàng càng thu phục được nhiều lòng người, sau này nàng càng lợi hại”.

Ban đầu Thẩm Nguyệt cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy, những thứ này toàn do Tô Vũ nghĩ giúp nàng.

Nàng chỉ biết rằng khi thương hàn bộc phát trong số quân dân lưu lại thành, tổng cộng chỉ có vài người hiểu về dược lý, nàng không ra ngoài tìm dược liệu thì ai đi đây.

Cộng thêm việc mưa gió lạnh lẽo, nàng còn cố hết sức tìm thêm đồ ăn, không thể để mọi người chết đói chết khát trong thành trì trống không này được.


||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Nàng là Tĩnh Nguyệt công chúa, mà số binh sĩ này của Hoắc tướng quân vẫn luôn canh giữ ở Thành Huyền chỉ để đợi họ trở về từ Dạ Lương an toàn rồi mới rút lui.

Lúc này nàng đâu thể đòi hỏi cơm bưng nước rót được nữa, nàng phải lấy mình làm gương mới có thể điều động được tâm lý tích cực của mọi người.

Những tướng sĩ bị nhiễm thương hàn kia khó khăn lắm mới sống sót qua chiến loạn, nhặt được tính mạng từ trên chiến trường vô thường trở về, nếu đến sau cùng lại không trụ nổi qua cơn bệnh mà bỏ mạng nơi đất khách quê người thì quá thê lương.

Thẩm Nguyệt không cho phép chuyện như thế xảy ra. Thế nên nàng dồn hết khả năng cứu chữa từng binh sĩ bị thương, những nạn dân kia cũng không bị bỏ lại.

Ăn khuya xong, Tô Vũ ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt, hắn lấy thuốc mỡ ra cẩn thận bôi lên đôi tay nàng.

Thuốc mỡ vẫn là loại thuốc quen thuộc kia, hắn đã điều chế trong lúc nhàn rỗi ở hành cung của Dạ Lương.

Thứ thuốc này hiệu quả cực tốt, cho dù Thẩm Nguyệt không cẩn thận khiến bàn tay bị thương, sau khi bôi thuốc cũng không để lại sẹo hay vết chai.

Thẩm Nguyệt mặc cho đầu ngón tay mát lạnh của Tô Vũ di chuyển trên tay mình, nàng nghe hắn nói rằng: “Cơn mưa lần này quá lâu rồi, e rằng nhất thời không thể về kinh thành được”.