Lúc này, Tô Vũ tỏ ra kinh ngạc nói: “Sao Tĩnh Nguyệt công chúa lại ở đây?”
Thẩm Nguyệt? Hạ Du nhìn xung quanh nhưng không thấy có ai khác ở đây ngoại trừ hắn ta.
Tên đội trưởng đội hộ vệ thấy Tô Vũ nhìn nghiêng rồi bảo công chúa Tĩnh Nguyệt đã đến nên cũng vội vàng quay đầu lại nhìn.
Nhưng chính vào lúc này, Hạ Du liền kinh hồn bạc vía nhìn thấy Tô Vũ giơ tay lên nắm vào cổ của tên đội trưởng, sau đó chỉ nghe răng rắc một tiếng, đầu của tên đội trưởng đã bị Tô Vũ bẻ gãy ngay tại chỗ.
Tên đội trưởng còn chưa kịp phát ra âm thanh gì thì Tô Vũ đã nhẹ nhàng buông tay khiến cho xác hắn ta mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Con chim bồ câu sợ hãi muốn bay đi nhưng Tô Vũ vừa giơ tay đã có thể dễ dàng bắt lấy chân của nó khiến cho nó không thể nào bay đi được nữa.
Tô Vũ rút thư của tên đội trưởng ra rồi thản nhiên liếc nhìn qua.
Con người nhìn hiền lành vô hại trước mặt cứ như vậy đã kết liễu mạng sống của một người mà nét mặt còn không chút thay đổi.
Mặc dù Hạ Du đã biết Tô Vũ là người như thế nào, trước đây hắn ta đã từng chứng kiến Tô Vũ giết người không chớp mắt, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến lần nữa hắn ta vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Cho nên Hạ Du mới đứng yên tại chỗ thật lâu cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Tô Vũ vừa liếc mắt nhìn bức thư vừa thản nhiên hỏi: “Đã trễ thế này rồi, ngươi còn ra đây làm gì?”
Hạ Du cảm thấy cổ của mình lạnh toát, rất sợ Tô Vũ đột nhiên nổi hứng giết người diệt khẩu.
Hạ Du ngập ngừng nói: “Ta đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm cái gì đó để ăn. Vừa rồi ta không nhìn thấy gì cả”.
“Ừm”, Tô Vũ vẫn thản nhiên đáp.
Hạ Du im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Trong thư viết gì vậy?”
Tô Vũ cất mảnh thư đi rồi nói: “Chỉ viết về chuyện hôm nay A Nguyệt đi cứu trợ thiên tai đã chiếm được cảm tình của người dân toàn thành và sự kính yêu của các tướng sĩ đóng quân ở biên cương”.
Hạ Du nói: “Nếu như hoàng đế thật sự đọc được bức thư này thì ông ta nhất định sẽ không để yên cho Thẩm Nguyệt”.
“Nhắc mới nhớ, chẳng phải là ngươi đã lâu không truyền tin về kinh đô rồi hay sao?”, Tô Vũ nói: “Ngày mai ngươi có thể tìm người đưa thư ở trạm dịch để bọn họ chuyển thư về kinh đô”.
Hạ Du sờ sờ mũi nói: “Từ khi các người đi Dạ Lương thì ở thành Huyền không có gì để báo cáo, cho nên cũng đã lâu ta không viết thư. Cho dù có muốn viết thì ta cũng không biết phải viết cái gì”.
“Ngươi cứ viết về những chuyện đã xảy ra, hoàng đế chắc chắn quan tâm nhất đến vấn đề hòa đàm giữa hai nước”.
Hạ Du nói: “Được rồi, ngày mai ta sẽ viết”, sau đó hắn ta lại nhìn xuống kẻ đang nằm gục trên mặt đất rồi hỏi: “Làm gì với hắn ta đây?”
“Gọi sư phụ của ngươi đến đi, ông ta sẽ biết phải xử lý thế nào”.
Tô Vũ bước vào hành lang, đưa bồ câu cho Hạ Du rồi nói: “Cẩn thận một chút, đừng để cho nó bay mất”.
Hạ Du nhận lấy con chim bồ câu, nhìn thấy Tô Vũ bước ngang qua mình thì không thể không hỏi: “Ta phải làm gì với con chim bồ câu này đây?”
“Ngươi cứ giữ nó đi, ngày mai ta sẽ thịt nó hầm canh cho A Nguyệt dùng”.
“Được”.