Tần Như Lương cố gắng hết sức để chém cây cột gỗ bằng kiếm của mình, nhưng ngay khi thanh kiếm va chạm vào cây cột, trước khi cây cột hằn lên vết kiếm thì tay hắn ta đã không thể điều khiển được mà khiến cho thanh kiếm rơi xuống đất.
Nếu là ngày xưa thì hắn ta hoàn toàn có thể chém đôi cây cột gỗ mà không cần tốn nhiều sức lực.
Tần Như Lương không cam lòng, lại nhặt thanh kiếm lên cố gắng chém một lần nữa.
Tô Vũ đúng lúc đi ngang qua nói: “Nếu như ngươi cứ tiếp tục dùng lực như vậy thì sẽ chỉ càng khiến bản thân thêm tổn thương mà thôi”.
Tần Như Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi trầm giọng nói: “Đó cũng không phải là chuyện của ngươi”.
Sau đó, mấy người Thẩm Nguyệt lại tiếp tục bận rộn đi đến nhiều nơi xung quanh thành Vân để cứu trợ thiên tai.
Nơi nào có dân bị mắc kẹt trong mưa lũ thì Thẩm Nguyệt luôn có mặt để cứu tế.
Nàng không muốn lại phải nhìn thấy những xác chết bị lôi lên khỏi bùn đất như ngày hôm trước, chỉ cần có thể cứu được thì nàng sẽ cố gắng hết sức để cứu.
Khi Thẩm Nguyệt đích thân đưa Hạ Du và binh lính ra ngoài cứu người, Tô Vũ mới bắt tay vào việc giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Mưa vẫn không ngừng, thành Vân phải tăng cường khơi thông nạo vét sông ngòi, nếu không thì chắc chắn sẽ còn xảy ra nhiều thảm họa hơn nữa.
Tuy nhiên, có một nhánh sông kết nối thành Vân và kinh thành, nhánh sông này bắt nguồn từ thành Vân sau đó chảy qua kinh thành ở hạ nguồn.
Nếu như nạo vét khơi thông lòng sông ở thượng nguồn thì toàn bộ nước sông đều sẽ đổ xuống hạ nguồn ở kinh thành, đến lúc đó e rằng tình hình ở kinh thành sẽ trở nên vô cùng trầm trọng.
Tô Vũ đứng phía trước sa bàn, trên sa bàn là bản đồ địa hình của dòng sông này.
Hắn đăm chiêu nói: “Rẽ nhánh con sông này ra, dẫn dòng sông tới vùng lân cận không người”.
Hoắc tướng quân ngay lập tức dẫn người bắt tay vào việc.
Tại thành Vân có không ít binh lính và nạn dân lần lượt nhiễm phong hàn, Thẩm Nguyệt không chỉ phải duy trì trật tự trong thành mà còn phải cố gắng khống chế bệnh.
Nếu như để cho bệnh phong hàn lan rộng và trở thành ôn dịch thì đó mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Có đôi khi Thẩm Nguyệt còn quên cả ăn uống, đến tận lúc chạng vạng thì Tần Như Lương mới có thể mang cơm cho nàng.
Tất cả thức ăn đều còn nóng.
Thẩm Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Ngươi trở thành đầu bếp từ khi nào vậy?”
Tần Như Lương nói: “Cô không cho ta cùng cô đi cứu trợ nạn dân, mà ta cũng không giúp được gì nhiều. Dù sao cũng không có việc gì làm, nấu chút đồ ăn cho cô cũng không vấn đề gì”.
Thẩm Nguyệt dùng bữa, Tần Như Lương hỏi: “Hương vị ổn chứ?”
Thẩm Nguyệt nhất thời không thể tiếp nhận được, nàng chưa từng nghĩ tới, đại tướng quân Đại Sở ngày xưa chinh chiến sa trường, ăn to nói lớn mà nay lại có thể đích thân vào bếp, sát khí trên người dần dần bị mùi của dầu mỡ thay thế.
Thẩm Nguyệt khó khăn nuốt xuống rồi nói: “Ngươi không thích hợp để vào bếp đâu, muốn nấu ăn ngon thì cần phải tỉ mỉ, món ngươi làm mặn quá”.