Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 720: C720



Khi thức ăn trong bếp đã được dọn ra thì Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mới ngồi xuống ăn cùng nhau.

Tô Vũ nói: “Nghe nói Tần Như Lương gần đây đã vào bếp học nấu ăn. Trước đó hắn ta cũng hầm canh bồ câu cho nàng phải không?”

“Sao chàng lại biết đó là chim bồ câu?”, Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn hỏi.

Tô Vũ nghiêm túc nói: “Ồ, thì ra là chim bồ câu, Hạ Du không nói rõ ràng nên ta chỉ đoán thôi. Món canh đó ăn ngon không?”

“Canh hầm rất ngon nhưng những thức ăn còn lại thì không được ngon cho lắm”, Thẩm Nguyệt nói: “Hắn ta không có năng khiếu trong việc nấu ăn nhưng vẫn cứ cố chấp”.

Tô Vũ cười nói: “Chỉ cần hắn ta muốn học thì làm mãi rồi cũng sẽ quen tay mà thôi. Nếu như sau này hắn ta thích xuống bếp thì còn có thể nấu cơm cho nàng ăn, đó cũng không phải là chuyện gì xấu”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu như vậy thì ta đoán ta còn phải ăn những món tồi tệ trong một thời gian rất dài. Ta không quen để cho Tần Như Lương nấu cơm cho ta ăn. Người như hắn ta thích hợp cầm kiếm chứ không thích hợp cầm muôi”.


“Nhưng hắn ta đã tự mình cự tuyệt, không ai có thể thay hắn ta quyết định được”.

“Tô Vũ, chàng không thể ép hắn ta chữa trị cánh tay sao?”

Tô Vũ ngồi đối diện như nhìn xoáy vào Thẩm Nguyệt rồi nói: “Nếu như ta chữa tay cho hắn ta để cho hắn ta trở lại làm một đại tướng quân như lúc đầu thì sau này hắn ta sẽ trở thành kẻ địch của ta, nàng có muốn như vậy không?”

Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hóa ra chuyện chàng muốn hắn ta hiểu rõ chính là chuyện này, khó trách hắn ta lại nói chàng là người phức tạp”.

“Ta sẽ không sửa chữa thanh kiếm để đặt vào tay của kẻ khác”, Tô Vũ nói: “Thay vì để hắn ta có khả năng trở thành kẻ địch của ta trong tương lai thì tốt hơn hết cứ để hắn ta như thế này”.

Chuyện cũ giống như một cơn gió, chỉ cần thổi qua liền tan biến.


Trong khoảng thời gian này, Tần Như Lương đã khiến nàng thấy được mặt gần gũi, ấm áp và chân thành của hắn ta.

Thẩm Nguyệt đối với Tần Như Lương không có yêu mà cũng không có hận, cũng không muốn có một ngày thực sự sẽ trở thành kẻ địch của hắn ta.

Nàng không thể nói Tô Vũ làm sai, dù sao Tần Như Lương cũng từng là đại tướng quân được hoàng đế xem trọng nhất, lập trường hai bên bất đồng cho nên tất nhiên Tô Vũ phải tính toán chuyện về lâu về dài mới được.

Sau đó Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Tốt hơn hết là cứ để cho hắn ta suy nghĩ rõ ràng. Không cần hắn ta hoàn toàn đứng về phía của chúng ta nhưng ít nhất sau này hắn ta cũng sẽ không làm kẻ địch của chúng ta. Trong chiến sự với Dạ Lương lần này hắn ta bị tính kế là bởi vì chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau này hắn ta nhất định sẽ không dễ dàng bị tính kế như vậy nữa”.

Tô Vũ nói: “Ta không cần hắn ta đứng về phía của chúng ta, ta chỉ cần hắn ta đứng về phía của A Nguyệt là đủ rồi”, ngừng một chút, ánh mắt của hắn hơi tối lại, sau đó hắn lại nói: “Bây giờ nhìn thấy hắn ta đường đường là một đại tướng quân uy vũ mà lại chịu xuống bếp nấu cơm cho nàng thì ta nghĩ không lâu nữa hắn ta sẽ suy nghĩ thông suốt mà thôi”.

Thẩm Nguyệt chống khuỷu tay lên mặt bàn, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Vũ sau đó mỉm cười nói: “Chàng có biết Tần Như Lương ghét nhất là dáng vẻ thản nhiên này của chàng hay không?”

“Những gì ta nói đều là sự thật, có chuyện gì mà không phải là chuyện đương nhiên chứ?”, Tô Vũ khẽ nhướng mày, trầm ngâm suy nghĩ: “Ngoại trừ nói ta là một kẻ phức tạp cùng thản nhiên thì hắn còn nói với nàng chuyện gì nữa?”

“Sao vậy, chàng sợ hắn ta châm ngòi ly gián chúng ta sao?”

“Ta chỉ muốn biết hắn ta có nói lung tung hay không mà thôi”.