“Một khi ôn dịch bùng phát thì rất khó kiểm soát!”, Hoắc tướng quân nói: “Tạm thời không biết dịch bệnh lây lan ở thành Kinh là bệnh gì, nếu không chữa trị ổn, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ thành”.
“Nói cách khác, nếu không chữa trị được thì tất cả người dân bên trong đều bị bỏ rơi sao?”
Hoắc tướng quân gật đầu nói: “Công chúa quay về thành Vân trước rồi xem động thái bên này thế nào”.
Nhưng Thẩm Nguyệt đứng trước xe ngựa, ngẩng đầu nhìn về hướng thành Kinh, lần lữa mãi không lên xe.
Nàng quay đầu lại nhìn Tô Vũ đã ra khỏi xe ngựa, hắn yên lặng đứng trước xe nên hỏi hắn: “Chàng nghĩ sao? Chúng ta phải quay đầu à?”
Tô Vũ bình thản: “Công chúa lo cho dân chúng, mọi chuyện mặc công chúa giao phó”.
“Ồ…”, Thẩm Nguyệt cong môi nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đến thành Kinh đi”.
Hoắc tướng quân khuyên: “Công chúa, trong thành Kinh đang bùng phát dịch bệnh chứ không phải đơn giản là cảm sốt bình thường, xin công chúa hãy suy nghĩ lại”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta biết, vừa lúc ta biết chút y học, mong rằng có thể giúp đỡ gì đó. Hoắc tướng quân, tướng quân dẫn các huynh đệ quay về đi, bọn ta tự mình vào thành là được”.
Nghe nàng nói như vậy, người trong đội nghi trượng nhất thời không có chủ kiến, khó tránh khỏi có phần do dự.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Các vị không muốn đồng hành thì có thể đi theo Hoắc tướng quân trở về, đợi sau khi ôn dịch của thành Kinh được dập tắt rồi quay lại”.
Nhưng Thẩm Nguyệt khăng khăng như vậy, chắc chắn Hoắc tướng quân sẽ không rời đi, các thân binh của ông ta không một người nào do dự, cho dù những người trong đội nghi trượng kia nảy sinh suy nghĩ chùn bước thì cũng không có người hộ tống về thành Vân.
Thế là cuối cùng mọi người đành phải đuổi theo, vẫn kiên trì tiến về thành Kinh.
Trước khi trời tối đội ngũ đến bên ngoài thành Kinh.
Ngoài thành lạnh lẽo tiêu điều.
Cửa thành loang lổ màu sắc cổ xưa vẫn luôn đóng chặt, người bên ngoài thành đứng dưới gọi hồi lâu nhưng không thấy người nào trả lời.
Cuối cùng cũng có một tên thủ vệ canh giữ cửa thành thò đầu ra từ giữa lan can trên tường thành, đáp lại một câu qua quýt: “Không mở cửa thành, các ngươi ở nơi nào thì trở về nơi đó đi!”
“To gan! Đây là Tĩnh Nguyệt công chúa do Hoắc tướng quân hộ tống đến, các ngươi còn không mau mở cửa thành ra!”
Dưới sắc trời mờ tối, thủ vệ tập trung nhìn xuống, quả nhiên đội ngũ đều là binh lính mặc giáp.
Thủ vệ cũng không tự quyết định được, nhanh chóng đi bẩm báo với thủ thành.
Đợi thêm một lúc lâu nữa, mãi đến khi sắc trời dần dần nhuộm thêm những lớp mực đen dày, cửa thành của thành Kinh mới chậm rãi kẽo kẹt mở ra.
Bên trong lấp lóe ánh lửa, đi đầu tiên chính là thủ thành của thành Kinh.
Có lẽ trước kia thủ thành này đã gặp mặt Hoắc tướng quân, vì vậy không hề nghi ngờ thân phận của Tĩnh Nguyệt công chúa, bởi vì người này biết Tĩnh Nguyệt công chúa và sứ thần Đại Sở đang ở phương nam, bây giờ hòa đàm giữa hai nước đã kết thúc, cũng là lúc bọn họ trở về.