Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 791: C791



Thẩm Nguyệt và Tô Vũ còn chưa bước vào Lê viện thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ của đám người thủ thành truyền ra ngoài.

Nhưng bầu không khí sôi nổi chén chú chén anh trước đó đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh khi Thẩm Nguyệt bước vào trong đại sảnh.

Nhưng cặp mắt trắng dã lóe sáng dưới ánh nến, thản nhiên nhìn quét qua đại sảnh, chăm chú nhìn theo tà váy đỏ tươi lướt qua. Thẩm Nguyệt thẳng lưng bước vào, dáng vẻ vô cùng quý phái cao ngạo.

Chiếc váy mà gã thủ thành sai người mang đến cho nàng là một chiếc váy rất hở hang dung tục, bởi vì gã muốn biết nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt mặc một bộ y phục tầm thường thô tục như vậy trước mắt mọi người thì quang cảnh sẽ trở nên như thế nào.

Gã hoàn toàn không ngờ tới nàng lại có thể khiến cho một bộ y phục dung tục trở nên duyên dáng và tràn đầy quý khí như thế.

Đừng nhìn vào việc gã thủ thành mỉm cười giả lả chào đón Thẩm Nguyệt vào thành lúc ban ngày mà lầm tưởng, trên thực tế thì gã chẳng coi trọng công chúa Tĩnh Nguyệt này một chút nào.


Tất cả mọi người đều biết công chúa Tĩnh Nguyệt chỉ là công chúa tiền triều và không hề được hoàng đế coi trọng. Chẳng qua lúc này nàng có việc đi ngang qua Giang Nam rồi thu phục được lòng dân cho nên hoàng đế mới truyền xuống một đạo thánh chỉ thúc giục nàng mau chóng quay về kinh.

Có lẽ sau khi quay về kinh thành thì kết cục của nàng cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Nghĩ thế cho nên gã thủ thành mới dám làm chuyện lộ liễu như vậy.

Ngay cả việc mời Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến phủ đệ gã cũng không hề cảm thấy kiêng dè.

Dù sao thì bên ngoài cũng đang có thiên tai nạn đói, ngoài thành có hàng đống người tị nạn nhưng bên trong phủ đệ này vẫn có thể sống cuộc sống xa hoa.


Lúc ở biệt uyển Thẩm Nguyệt đã cảm thấy nó hoàn toàn khác biệt với với hoàn cảnh thảm khốc ở thế giới bên ngoài, kết quả là khi đến phủ đệ này thì nàng lại cảm thấy đúng là một trời một vực.

Gã thủ thành không hề quan tâm đến việc đang có bao nhiêu dân tị nạn ở bên ngoài thành, hoặc có bao nhiêu dân tị nạn đang chết ở bên ngoài thành mỗi ngày. Ngay cả chuyện đập Giang Nam bị lũ cuốn trôi gã cũng không quan tâm, chỉ cần gã chú ý chia chác cho đám quan viên khác một chút thì liền không còn gì phải quá lo lắng.

Gã thủ thành đã làm quan ở Giang Nam nhiều năm như vậy, nếu như có thể suy sụp thì đã suy sụp từ lâu rồi. Gã có người quen trong triều, hơn nữa còn không ngừng hối lộ quan trên.

Cho nên dù đập nước có sụp đổ thì gã cũng không chút lo lắng, nói không chừng sau đó gã còn dám tâu lên cấp trên rằng “đê điều lâu năm thiếu người tu sửa, không chống lại được lũ lớn”. Đến lúc đó triều đình đổ xuống một đống tiền, gã và đồng bọn còn có thể tiếp tục hưởng lợi.

Lúc này không cần biết Thẩm Nguyệt ăn mặc tầm thường dung tục hay ung dung quý khí thì gã thủ thành ngồi trên ghế chủ cũng đang dán mắt vào người nàng.

Thẩm Nguyệt chậm rãi bước vào trong, những vũ nữ bên trong bị vướng bước chân của nàng cho nên không thể nhảy múa linh hoạt như lúc đầu, tay áo của những vũ công tung bay phấp phới xung quanh Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Đại nhân không mời ta ngồi sao?”