Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 806: C806



“A Nguyệt, nếu Tô Vũ không xấu xa thì không thể nào bảo vệ nàng lớn lên từng ngày. Nếu hắn không xấu xa thì không thể nào loại bỏ phần tử đối lập trên triều. Nếu hắn không xấu xa, không thể nào giữ mình độc lập khi bốn bề thọ địch, nếu hắn không xấu xa, càng không thể nào giúp nàng phục hưng Đại Sở”.

“Nàng vẫn còn thời gian và cơ hội để suy xét lại, nàng vẫn có thể suy nghĩ cho rõ ràng, có lẽ con người như ta sau này không thể nào sánh vai đi cùng nàng được, cũng không thể bầu bạn cùng nàng đến khi già. Nếu nàng nghĩ kỹ rồi, hai ta cả đời làm quân thần cũng không phải không thể”.

Hắn hiếm khi lộ ra vui buồn: “Nếu nàng không muốn dây dưa cùng ta trong quan hệ tình cảm, không cần phải tự mình buồn bực, chỉ cần báo với ta một tiếng, ta sẽ tự cắt đứt nó”.

Hắn đối với người khác tồi tệ, thậm chí đối với bản thân cũng tồi tệ, cũng chỉ muốn tốt cho một mình nàng.

Thẩm Nguyệt đau đớn khôn nguôi.

Làm sao nàng nỡ cắt đứt mối quan hệ giữa họ cơ chứ.

Tô Vũ nói: “Nhân duyên giữa người với người sâu đậm hay thoáng qua, chắc hẳn đã được định sẵn rồi. Ta không cưỡng cầu, nhưng có được ngày nào sẽ trân trọng ngày đó.


Thế nên đối với ta mà nói, luôn cảm thấy mỗi khi nói với nàng một câu sẽ bớt đi một câu, mỗi khi ôm nàng một lần sẽ bớt đi một lần, mỗi khi hôn nàng một cái sẽ bớt đi một cái”.

Khóe mắt Thẩm Nguyệt rưng rưng: “Ta nghĩ đến cả đời, chàng lại nghĩ đến từng ngày một”.

“Trong mỗi một ngày ở đây, nàng cũng có lúc xa cách ta, cũng có lúc tức giận vì ta, còn cả khi ta cố kiềm chế để không mang đến thêm rắc rối và buồn bực cho nàng, thế nên những ngày còn chừa lại, đã ít lắm rồi, ít lắm”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Hóa ra ta đã lãng phí nhiều thời gian của chàng như vậy”.

Nàng nghe ra được, lời nói của hắn vô cùng thiếu cảm giác an toàn, chỉ tràn ngập suy nghĩ lo được lo mất.

Thế nhưng trước nay nàng luôn ngó lơ điều này.


Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tại sao còn muốn ta phải nghĩ cho kỹ, nếu ta cắt đứt quan hệ với chàng, chẳng phải đến từng ngày chàng cũng không có nữa sao?”

“Nhưng như thế mới có thể khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt ướt đẫm: “Chàng đâu phải ta, chàng làm sao biết ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng. Nếu không thể mong ước xa xỉ được ở bên chàng cả đời, thế thì cả đời này ta sẽ dây dưa mờ ám cùng chàng, cũng rất tốt mà”.

Nàng nghẹn ngào, khàn giọng nói: “Từ lâu ta đã không còn trách chàng nữa, ta chỉ tự trách chính mình mà thôi. Nếu như không phải tại ta thì chàng cũng đã không biến thành bộ dạng này. Ta rất hận bản thân mình vô dụng”.

“Tô Vũ, bởi vì ta vô dụng nên chàng mới phải liều mạng như vậy”.

“Ta vẫn luôn như vậy, ta không hề thay đổi, mọi chuyện cũng không phải là do nàng gây ra”, Tô Vũ giơ những ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng rồi dịu dàng nói: “Gần đây ta luôn khiến nàng phải khóc, A Nguyệt, tất cả đều là do ta không tốt”.

Thẩm Nguyệt nói: “Đúng vậy, nhưng cho dù chàng không tốt thì ta vẫn là kẻ vô dụng. Ta rõ ràng biết chàng không tốt nhưng ta vẫn chỉ cần có một mình chàng mà thôi”.

Tô Vũ nhìn nàng chăm chú, sau đó nói: “Nghe nàng nói như vậy ta thật sự cảm thấy rất vui”.

Tô Vũ vẫn không ngừng nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm.