Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 871: C871



Thật ra lần này hắn đã ngầm đồng ý để mặc nàng làm theo ý muốn.

Sau đó, quả nhiên có hai tiểu thiếp xinh đẹp bưng thuốc từ ngoài bước vào.

Mùi dược thiện này là loại điều dưỡng thân thể, trị liệu thương tích.

Chẳng qua là khi hoàng thượng ban hai cơ thiếp cho Tô Vũ, chính mắt Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy rõ Tô Vũ tự tay giết hai người đó.

Hai mỹ thiếp này là hai kẻ xa lạ, nhưng ngẫm lại, Thẩm Nguyệt cũng không nhớ rõ tì thiếp ban đầu có dáng vẻ thế nào.

Hai người này chỉ cần ăn mặc thật đẹp, dáng người uyển chuyển, bước đi duyên dáng giống như hai người trước đó là ổn

Đã qua lâu như vậy, hẳn là chẳng ai còn nhớ tì thiếp địa vị thấp hèn này trông thế nào.

Huống hồ, Tô Vũ chưa từng dẫn hai tì thiếp ra ngoài lộ mặt, người ngoài căn bản không quen biết gì hai người này


Tô Vũ quá rõ là khi hoàng thượng ban cơ thiếp, Hạ Phóng cũng không có ở đó nên hắn ta cũng chưa từng gặp hai người kia.

Mặc dù Thẩm Nguyệt không biết Tô Vũ đưa hai người phụ nữ này vào phủ lúc nào nhưng bây giờ Hạ Phóng là người bên cạnh hoàng thượng, nếu không để cho hắn ta thấy hai người thì sao có thể xua tan nghi ngờ của người này.

Mà không nghi ngờ trước thì sao Hạ Phóng lại hỏi về hai tì thiếp khi vừa bước vào cửa.

Mỹ thiếp tiến tới gần, thướt tha đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, yểu điệu vấn an.

Thẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ hơi cúi đầu của họ, hành động này làm lộ ra cần cổ trắng hồng, dáng người dưới lớp quần áo vô cùng đáng kiêu ngạo, thân là một người phụ nữ, Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy hai người họ vô cùng xinh đẹp.

Trước đây, sinh hoạt hàng ngày của Tô Vũ chưa bao giờ phải trông nhờ vào người khác nhưng bây giờ lại có hai người phụ nữ đưa cơm bưng thuốc hầu hạ hắn.

Dù Thẩm Nguyệt biết đó đều là do hoàn cảnh ép buộc nhưng nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.


Nàng bình thản nói: “Mau đem thuốc lên cho Tô đại nhân”.

Hai người bước vào phòng, dâng thuốc lên, Tô Vũ bưng lấy bát thuốc rồi chậm rãi uống, sau đó tiện tay cầm lấy khăn bên cạnh lau khóe miệng.

Hạ Phóng chẳng ngờ hai mỹ nhân mà hoàng thượng ban cho Tô Vũ lại xinh đẹp đến thế.

Với nhan sắc cỡ này, dù đưa vào trong hoa lâu, họ cũng có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí hoa khôi.

Bình thường, mặt ngoài Hạ Phóng không thể hiện ra nhưng trong tâm tính lại là một tên háo sắc.

Chỉ là hắn ta chưa từng qua đêm ở ngoài mà thôi, vì muốn duy trì hình tượng nghiêm minh chính trực trước mặt hoàng thượng, hắn ta đều chỉ đón người tới nhà qua đêm, hôm sau lại tiễn đi.

Bây giờ hai người này mặc quần áo bắt mắt, vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ, khiến Hạ Phóng không khỏi nhìn thêm vài lần, môi nở nụ cười như có như không mà nói:

“Hoàng thượng đúng là rất coi trọng Tô đại nhân, thế mà lại ban cho tì thiếp xinh đẹp như thế, thảo nào bên ngoài đều nói Tô đại nhân rất có diễm phúc”.

Tô Vũ khẽ cười nói: “Tiếc là ta phúc mỏng, không phước hưởng thụ, để Hạ đại nhân chê cười rồi”.