Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 878: C878



Nàng ta nghe thấy vậy liền nở nụ cười nói: “Các ngươi không phải đang rất đắc ý hay sao? Bây giờ lại biết sợ rồi à?”, nàng ta cầm cây kéo chỉ vào Thẩm Nguyệt rồi nói: “Tiện nhân, ngươi dám cướp đi nam nhân của ta, ta phải rạch mặt ngươi một lần nữa để cho ngươi biến thành quái vật xấu xí”.

Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên, thản nhiên nhìn nàng ta nói: “Nhị nương, không cần ngăn cản nàng ta, cứ để nàng ta tới đây”.

Thôi thị chần chờ một chút nhưng vẫn làm theo.

Ngay sau đó Liễu Mi Vũ đã điên cuồng cầm kéo đâm về phía Thẩm Nguyệt.

Khi nàng ta tiến đến phía trước, Thẩm Nguyệt thậm chí còn không cần dùng sức đã có thể nắm chặt lấy cổ tay mảnh mai của nàng ta rồi bẻ ra phía sau lưng.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, mặt không biến sắc cắm cây kéo vào lòng bàn tay Liễu Mi Vũ khiến cho Liễu Mi Vũ ngay lập tức hét lên đau đớn.

“Ngươi thế này mà còn muốn rạch mặt ta? Đã hai năm trôi qua mà ngươi không có chút tiến bộ nào hay sao?”

Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, nàng ta cắn môi, vặn vẹo nói: “Ngươi dám làm như vậy với ta, tướng quân… tướng quân nhất định sẽ không tha cho ngươi…”


Thẩm Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng nói: “Ngươi đã tự mình đến gây hấn mà còn muốn ta khách sáo với ngươi hay sao?”

“Mi Vũ, ta đã cứu mạng Tần Như Lương mấy lần nhưng ta không hề mong hắn ta báo đáp, còn ngươi thì sao? Ngươi yêu hắn đến thế, vậy thì ngươi đã làm được gì cho hắn chưa?”

“Ngươi chỉ biết để hắn ta giúp ngươi, cứu ngươi, che chở cho ngươi, để hắn ta cúi đầu trước mặt người khác vì ngươi, khiến hắn ta mất đi tôn nghiêm của mình, thâm chí ngươi còn phản bội lòng trung thành của hắn ta để cứu đại ca của mình, đó có phải là cách ngươi yêu hắn ta hay không?”

Tình yêu của ngươi giống như con giòi đục khoét xương cốt, chỉ hận không thể đục khoét hết tất cả, phải không? Ngươi muốn hắn ta rơi xuống vực sâu, không còn nơi nào để quay đầu, phải không?”

Liễu Mi Vũ cứng miệng không nói nên lời.

Sau đó nàng ta lại nước mắt lưng tròng, nói với vẻ cực kỳ uất ức: “Tất cả đều là do ngươi, Thẩm Nguyệt, chính ngươi đã hại chàng trở nên như thế này!”

“Quên đi, nói chuyện với ngươi chẳng khác gì đàn gảy tai trâu”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta không định làm khó dễ ngươi, nhưng có vẻ như nếu như một trong hai chúng ta không có người gục ngã trước thì ngươi tuyệt đối sẽ không dừng lại”.


Nói rồi, Thẩm Nguyệt buông tay đẩy Liễu Mi Vũ ra.

Liễu Mi Vũ ngay lập tức yếu ớt ngã xuống đất. Nàng ta nhìn đôi bàn tay đẫm máu của mình mà khóc rống.

Thẩm Nguyệt nghe tiếng bước chân bên ngoài sân thì lãnh đạm nói: “Chắc là tướng quân đã trở về, nếu có chuyện gì bất bình thì ngươi có thể tranh thủ mà nói với hắn ta”.

Liễu Mi Vũ bật khóc rồi hít một hơi thật sâu, mục đích nàng ta đến đây hôm nay là để cho Tần Như Lương nhìn thấy bộ mặt thật của Thẩm Nguyệt!

Cho nên nàng ta chưa thể thua, cho dù đau đớn thế nào thì nàng ta cũng phải cố gắng chịu đựng!

Liễu Mi Vũ cắn môi, cầm chiếc kéo với bàn tay run rẩy, nhịn đau rút nó ra khỏi lòng bàn tay còn lạ.

Cảnh tượng đó đáng sợ đến mức khiến Ngọc Nghiên cũng không thể nhìn thẳng.

Sau đó Liễu Mi Vũ run run dùng kéo cắt y phục trên người rồi dây máu ra đầy người.

Thấy vậy, Ngọc Nghiên liền biết nàng ta muốn làm gì, lập tức tiến lên ngăn cản.