Ngọc Nghiên vội vàng gật đầu, tỏ ra đứng đắn nói: “Nô tài phải nấu cháo cho công chúa, không hề rời khỏi bếp nửa bước”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Nàng ta là một tiểu nha đầu nhút nhát, đừng nói là không dám đánh tướng quân, cho dù nàng ta dám thì tướng quân cũng là người quanh năm luyện võ, làm sao có thể không nhận ra nàng ta đang đến gần mình chứ? Giờ thì hay rồi, tướng quân không tìm ra kẻ thủ ác lại đi đổ tội cho một nha hoàn, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì không chỉ ngươi mất mặt mà cả phủ tướng quân đều mất mặt”. Đọc 𝙩r𝓾yện ch𝓾ẩn không q𝓾ảng cáo ( 𝑻RU𝖬𝑻RU𝙔 Ệ𝘕.𝖵n )
Tần Như Lương biết rất có thể là do Ngọc Nghiên làm ra chuyện đó bởi vì lúc đó ngoài nàng ta ra thì không có ai khác ở đó. Nếu như là một người luyện võ đến gần thì hắn ta sẽ có thể phát hiện ra ngay lập tức.
Nhưng bây giờ hắn ta cũng không thể nói gì nữa.
Bởi vì nữ nhân Thẩm Nguyệt này có khả năng ngụy biện quá mạnh mẽ, dường như tất cả các lý do trên đời này nàng đều có thể viện ra hết.
Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên dung túng cho nha hoàn của mình, nếu không cô phải tự gánh lấy hậu quả!”
Thẩm Nguyệt hất cằm, nhìn Tần Như Lương khiêu khích nói: “Nàng ta nói không đánh thì chính là không đánh, ta không tin nàng ta chẳng lẽ lại đi tin ngươi hay sao? Cũng giống như Mi Vũ của ngươi nói ta đánh ả ta vậy, ta nói ta không đánh nhưng ngươi vẫn tin Mi Vũ của ngươi răm rắp. Chuyện này cũng giống như vậy, ngươi có hiểu không?”
“Được lắm, cô giỏi lắm!”, Tần Như Lương tức giận cười gằn nói: “Chuyện đó tạm thời không nhắc đến nữa, còn cái gì đang dán ngoài cửa đây?”
Thẩm Nguyệt liếc nhìn ra cửa, cười nói: “Là một bức tranh đó”.
“Cô mắng ai là gà, mắng ai là chó?”
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ngươi đã hiểu lầm ta rồi, ta nói gà chó không được vào thì chính là gà chó không được vào”.
“Nhưng người trong tranh rõ ràng là…”, Tần Như Lương tức giận đến không nói nên lời.
Nhưng người trên bức tranh rõ ràng là hắn ta và Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta chỉ vẽ một bức tranh có hai người sau đó viết thêm một câu, ta cũng không nói câu bên dưới có liên quan đến hai người bên trên. Tần tướng quân muốn vào ta cũng đâu có ngăn chặn được”.
Thẩm Nguyệt xoa bụng, Tần Như Lương ôm một bụng tức tới đây nhưng lại không làm gì được nàng, buổi sáng tiến cung còn bị hoàng thượng mắng một trận.
Hắn ta chạy đến đây muốn nói lý lẽ với nàng thì lại bị nàng biến đen thành trắng.
Tần Như Lương cau mày nói: “Thẩm Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên để ta nắm được điểm yếu, nếu không ta sẽ khiến cho cô hối hận không kịp!”
Cuối cùng, Tần Như Lương chỉ có thể phất tay áo rời khỏi Trì Xuân Uyển, lúc rời đi còn không quên nhìn lại bức tranh trên cửa, hắn lôi bức tranh xuống xé thành từng mảnh, bẻ khung tranh thành củi vụn.
Hôm nay trời trong nắng ấm, ngày hôm qua quản gia lo cứu chữa cho Liễu Mi Vũ cho nên hôm nay mới có thời gian dọn rửa sạch sẽ ao nước.
Dưới ao không chỉ có bùn lầy mà còn có rất nhiều tổ đỉa.
Đám đỉa trong đó kết thành từng mảng lớn trong vô cùng đáng sợ, Thẩm Nguyệt còn mang theo Ngọc Nghiên đi xem náo nhiệt một chút.
Ngọc Nghiên không để Thẩm Nguyệt đến gần, dưới ánh mặt trời mùa hạ chỉ đứng xa xa nhìn thấy cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.