Tần Như Lương nói: “San sẻ gánh nặng với Hoàng thượng là trách nhiệm của thần!”
Hoàng đế nói: “Trẫm định cho ái khanh nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, tay Tần ái khanh còn có vết thương, vẫn nên tĩnh dưỡng, kỹ càng điều trị”.
“Tay thần giờ thế, thần đã chấp nhận rồi”.
“Tần tướng quân nên dừng hết mọi sự vụ, dù sao cũng chỉ là một vài việc linh tinh, đợi khi nào sức khỏe ổn định rồi hẵng nhậm chức lại”.
Tần Như Lương đã có sự chuẩn bị trước về chuyện này, dù Hoàng đế không chủ động ngừng chức vụ của mình, hắn ta cũng không muốn chiếm giữ vị trí khi chẳng thể làm gì.
Không làm đại tướng quân, ở góc độ nào đó, Tần Như Lương vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn ta không muốn làm một thần tử bất trung bất nghĩa nhưng lại càng không muốn làm trái tâm ý của mình.
Thế là Tần Như Lương bình thản tuân lệnh.
Sau đó, Hoàng đế sai người dâng lên một thứ đựng trong hộp gấm, hộp đã được mở sẵn, bên trên còn phủ một tấm vải màu đỏ.
Cung nhân lật mở tấm vải, bên trong là một củ nhân sâm.
Hoàng đế nói: “Đây là nhân sâm trăm năm, hiện giờ ngươi đang bị thương, Tĩnh Nguyệt lại từ nơi xa về, vợ chồng ngươi hãy dùng nó mà bồi dưỡng sức khỏe”.
Hoàng đế liếc mắt ra hiệu vớI Hạ Phóng. Hạ Phóng liền đi tới bên cạnh Tần Như Lương, lấy nhân sâm trong hộp gấm ra ngay trước mặt Tần Như Lương, không ngờ bên dưới còn có dược liệu khác.
Hạ Phóng cố ý để Tần Như Lương nhìn thấy, sau đó nói: “Tần tướng quân hãy nhìn cho kỹ, ở trên là nhân sâm, còn bên dưới là lê lô. Lúc tướng quân hầm canh sâm cho Tĩnh Nguyệt công chúa thì hãy thêm lê lô này vào”.
Tần Như Lương mím môi, nhưng trong lòng đã lường trước chuyện này.
Hạ Phóng nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Tần tướng quân là người sáng suốt, chắc hẳn sẽ hiểu rõ. Việc này Hoàng thượng không tiện ra mặt, nên mới giao cho tướng quân.
Nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt chết bệnh ở phủ tướng quân thì người khác sẽ chỉ nghĩ rằng thân thể công chúa hư nhược khiến tà bệnh xâm nhập sâu, mà không phỏng đoán quá nhiều”.
Tần Như Lương im lặng hồi lâu, sau đó trịnh trọng hỏi hoàng đế: “Ý hoàng thượng là muốn thần… mưu sát Tĩnh Nguyệt công chúa sao?”
Hoàng đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống, nói: “Trẫm không sai ngươi mưu sát công chúa, mà chỉ muốn để công chúa chết bệnh ở chỗ ngươi. Sinh lão bệnh tử là thứ mà không một ai trên đời có thể tránh được, kể cả Tĩnh Nguyệt công chúa cũng vậy”.
Rõ ràng là đang muốn mưu sát.
Chẳng qua hoàng đế không tự mình ra tay mà muốn để Tần Như Lương làm thay mình.
Chỉ có Tần Như Lương ngày nào cũng tiếp cận Thẩm Nguyệt, hơn nữa còn sống chung dưới một mái nhà mới có nhiều cơ hội ra tay. Nếu Thẩm Nguyệt không hề đề phòng Tần Như Lương thì chuyện này sẽ chẳng hề khó khăn.
Hoàng đế cảm thấy Tần Như Lương chính là người thích hợp nhất để làm chuyện này.
Dùng cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, vừa là mục đích đồng thời cũng là thủ đoạn.
Chỉ cần Thẩm Nguyệt chết bệnh, đây chính là cách đơn giản nhất để trừ bỏ đại họa mà không cần quan tâm dư luận hay động đến đao kiếm.