Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 933: C933



Người kia chẳng ai không thấy động lòng.

Tần Như Lương tức nghẹn cả họng, hiện giờ chắc hẳn hắn ta đã biến thành kẻ phụ bạc. Có trời mới biết, chỉ cần một câu nói của Thẩm Nguyệt, hắn ta cam tâm tình nguyện suốt nửa đời sau chỉ thương yêu chiều chuộng một mình nàng.

Nhưng nữ nhân này lại hủy hoại thanh danh của hắn ta, thậm chí chẳng buồn chớp mắt.

Tóm lại, về sau này Thẩm Nguyệt không chịu uống bất kỳ loại canh bồi bổ nào nữa, đến cả ba bữa cơm một ngày cũng phải kiểm tra tới lui, xác nhận thức ăn không có độc mới chịu ăn.

Cứ như thế, nhân sâm và lê lô kia không còn cơ hội chui vào bụng Thẩm Nguyệt nữa.

Quản gia tới tìm Tần Như Lương, bẩm báo rõ ràng: “Lần trước tướng quân bảo lão nô điều tra tai mắt trong phủ, lão nô đã điều tra từng người một. Trong phòng bếp đúng là có một người, hạ nhân quét dọn ở trung đình có hai người, tiền viện cũng có hai người, không phải là người cũ của phủ. Họ lần lượt tiến vào phủ trong thời gian nửa năm khi tướng quân và công chúa không có ở đây”.

Mặt mũi Tần Như Lương sa sầm.

“Tướng quân, bây giờ nên làm thế nào? Hay là để lão nô đuổi họ ra ngoài?”, quản gia hỏi.


“Không cần đuổi ra ngoài”, Tần Như Lương đáp: “Cứ biết có những ai là được, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ”.

Lần này Tần Như Lương không thể thực hiện yêu cầu của hoàng đế, không biết lần sau ông ta sẽ tìm đến ai, sẽ dùng biện pháp gì.

Tần Như Lương phiền muộn vô cùng. Vốn dĩ hắn ta không đồng ý khi Thẩm Nguyệt muốn ôm hết mọi việc vào mình, nhưng hiện giờ sự việc ầm ĩ đến mức này, hắn ta cũng rất bị động.

Tên bạc bẽo và phụ tình như hắn ta suốt ngày bị Thẩm Nguyệt mắng ra rả, hai tai cũng sắp đóng kén luôn rồi.

Trước khi rời đi, quản gia còn khuyên hắn ta vài câu: “Tướng quân, công chúa là người rất tình cảm, lão nô khẩn khoản mong tướng quân đừng làm khó công chúa. Nếu không vì công chúa vượt ngàn dặm xa xôi xuống phía Nam…”

Tần Như Lương lạnh lùng liếc nhìn quản gia: “Rốt cuộc ông là quản gia của nàng ấy hay là quản gia của ta?”

Quản gia đáp: “Lão nô chỉ cảm thấy, trong căn nhà này, dù là tướng quân hay công chúa, thiếu ai cũng không được”.


Tần Như Lương buồn bực không sao tả nổi bằng lời.

Hiện giờ trái tim của Thẩm Nguyệt không ở nơi này, nói gì đến ngày sau.

Phủ tướng quân sớm muộn gì cũng không thể giữ chân Thẩm Nguyệt nữa.

Quản gia lại nói: “Còn về những lời công chúa mắng, tướng quân đừng để trong lòng, bớt nghe vài câu là được”.

Tần Như Lương chắp tay sau lưng, điềm nhiên đáp: “Nàng ấy thích mắng thì cứ để nàng ấy mắng cho vui”.

Nghe nói Tần Như Lương không chỉ bạc bẽo mà còn háo sắc.

Hắn ta có bản tính như vậy mà sao hắn ta không biết nhỉ, phải nghe từ miệng của người khác mới biết.

Hôm đó hắn ta quay về tiểu viện, phát hiện trong chủ viện đột nhiên có hai nha hoàn õng ẹo và quyến rũ đang đứng chờ. Hai nha hoàn này được lựa chọn kỹ càng từ trong số các nha hoàn, dung mạo hay vóc dáng đều rất nổi bật.

Nghe nói hai nha hoàn này được phái tới để hầu hạ nhu cầu “riêng tư” của hắn ta.