Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 937: C937



“Nhưng như vậy lại càng nổi bật lòng chính trực nhân nghĩa của đại tướng quân, cũng lộ rõ sự bất nhân bất nghĩa của hoàng thượng”. Hạ Phóng từ tốn nói: “Hoàng thượng không thể sai, cũng không thể có lỗi với ngươi, thế thì đương nhiên người sai chỉ còn đại tướng quân”.

Nói xong, Hạ Phóng đặt một tờ khai trước mặt Tần Như Lương, bên trên giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng.

Tần Như Lương thoáng nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, nhấp môi nói: “Những chuyện không có này, bảo ta phải nhận như thế nào?”

“Đại tướng quân, chiến sự đã qua, ngươi nhận cũng không sao mà, chẳng qua chỉ là phạm chút sai lầm trong chiến tranh, chết nhiều người một chút mà thôi. Hoàng thượng cũng sẽ nể tình cảm trước đây, không làm khó dễ ngươi”.


Tần Như Lương tức giận nhìn Hạ Phóng nói: “Nếu như ta nhận, vậy không chỉ là phạm sai lầm trong chiến tranh, mà còn là tội nhân thiên cổ của Đại Sở! Hạ đại nhân, ngươi muốn thẩm tra thế nào cũng được, nhưng ngươi muốn đổ tội danh không có thật lên đầu ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Xem ra ngươi đúng là thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”. Hạ Phóng cũng thay đổi sắc mặt, liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sai người chụp xích sắt vào hai tay Tần Như Lương, nói: “Ngươi coi thanh danh của mình còn quan trọng hơn hoàng thượng sao? Dựa vào chiến báo do Triệu Thiên Khải truyền về khi còn sống, là ngươi làm uổng mạng của các tướng sĩ, lấy trứng chọi đá, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại thảm hại”.

Tần Như Lương giãy giụa trong đống xiềng xích rồi lại bị Hạ Phóng cầm gậy ở bên cạnh đập vào hai đầu gối khiến cho hắn ta cong chân quỳ rạp xuống đất.

Tần Như Lương giương đôi mắt lạnh lẽo bén nhọn nhìn Hạ Phóng: “Ngươi muốn vu oan giá họa sao?”

Hạ Phóng vẫn nói theo như trên tờ khai viết: “Ngươi thấy lòng quân tan rã, cho nên nảy sinh suy nghĩ thoái lui, muốn vứt mũ cởi giáp chạy trốn. Nhưng đâu ngờ, cuối cùng chẳng những không chạy trốn được mà còn bị Dạ Lương bắt sống. Sau này làm tù binh của Dạ Lương, ngươi tham sống sợ chết, để kéo dài hơi tàn, ngươi cầu xin Dạ Lương truyền tin tức mình làm tù binh về Đại Sở, hi vọng Đại Sở có thể cứu ngươi một mạng, có phải như vậy hay không?”

“Không… phải!”. Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi, nói như chém đinh chặt sắt.


Hạ Phóng đích thân cầm gậy vụt mạnh vào lồng ngực Tần Như Lương mấy cái, hắn ta chỉ khẽ rên rỉ vài tiếng, còn Hạ Phóng không khỏi thở dốc: “Nếu ngươi khai ra, có thể tránh được nỗi khổ da thịt. Cho dù ngươi không khai, Tần Như Lương, ngươi tưởng rằng ngươi vẫn có thể làm đại tướng quân à? Một kẻ tàn phế như ngươi, ngươi nói xem ngươi làm gì được?”

“Cho dù ta chẳng thể làm được gì, cũng không đến lượt một kẻ tiểu nhân xu nịnh như ngươi muốn làm gì thì làm”.

Hạ Phóng nhìn đôi bàn tay của Tần Như Lương mà bật cười lần nữa: “Ta không ngờ rằng lại có ngày được trông thấy đại tướng quân như ngươi quỳ gối trước mặt một kẻ tiểu nhân xu nịnh như ta. Lúc trước ở trên triều chẳng phải ngươi oai phong lắm đó sao”.

Hạ Phóng tới bên bờ tường, bưng theo giá nến, đi tới trước mặt Tần Như Lương, nhìn vết sẹo vô cùng đáng sợ đến cổ tay hắn ta, vì mới khỏi chưa lâu nên nó có màu đỏ nhạt.


Hạ Phóng nghiêng tay, nhỏ sáp nến bỏng rẫy trên giá nến xuống vết thương của Tần Như Lương.

Tần Như Lương không thể dùng sức, không thể để Hạ Phóng thấy gân tay của hắn ta có thể cử động được, nhưng sáp nến bỏng rẫy nhỏ trên vết thương, cơn đau thiêu đốt tim gan đó còn đau hơn lúc bị cắt đứt gân.

Hạ Phóng nói: “Cho dù ngươi chẳng khai điều gì, trong tay ta cũng có bản tố cáo của Triệu Thiên Khải, bất kể thế nào ngươi cũng không rửa sạch được tội trạng. Bây giờ chẳng qua ta chỉ đánh ngươi một trận cho đã mà thôi”.

Sau đó nếu không vì Đại lý tự Khanh chạy tới ngăn cản Hạ Phóng tiếp tục dùng hình, e là hắn ta còn đánh tiếp.