Liễu Mi Vũ vô cùng sợ hãi, nàng ta không muốn sống một cuộc sống khốn khổ, cũng không muốn quay lại thời kỳ lang bạc trước đây, vì vậy nàng ta mới cố lấy hết dũng khí để cản đường Hạ Phóng.
Nếu như nàng ta phải trở về tiếp tục chịu khổ… Liễu Mi Vũ nghĩ, Tần Như Lương không muốn nàng ta nữa, hắn ta đã đuổi nàng ta đi, nàng còn trở về cuộc sống khó khăn đó làm gì?
Là do Tần Như Lương không cần nàng ta trước, chuyện này không thể trách nàng ta được.
Cuối cùng, Liễu Mi Vũ chấp nhận nghe theo sự vui sướng của cơ thể, không ngừng tiến tới.
Sáng sớm hôm sau, Tần Như Lương vừa tỉnh dậy thì đã có người tới phủ.
Người tới là quan binh thị vệ, yêu cầu Tần Như Lương mang theo ấn tín của đại tướng quân tiến cung.
Khi Tần Như Lương đến hoàng cung, toàn triều văn võ đều đã có mặt ở đó.
Hạ Phóng đứng đầu trăm quan cầm chiến báo của Triệu Thiên Khải trong tay, đọc từng chữ cho văn võ bá quan nghe, căn cứ vào đó xác định rằng Tần Như Lương đã mắc phải sai lầm trong tác chiến, cũng thỉnh hoàng đế định đoạt.
Hoàng đế trầm ngâm nói: “Tần ái khanh, ngươi có gì muốn nói không?”
Tần Như Lương quỳ gối trên đại điện, khí phách nói: “Thần có tội, làm cho Đại Sở bị tổn thất, làm cho tướng sĩ phải xuống hoàng tuyền. Thần hổ thẹn với sự tín nhiệm của hoàng thượng, hổ thẹn với chức trách đại tướng quân của mình”.
Vừa nói hắn ta vừa giơ hai tay lên cao, trên tay là ấn tín đại tướng quân Đại Sở. Chỉ là đôi tay của hắn ta khó có thể kiềm chế run rẩy, dường như phải rất chật vật mới có thể chống đỡ được.
Toàn triều văn võ đều trầm mặc.
Ai cũng có thể thấy được, một người với đôi tay yếu ớt như vậy thì sao có thể tiếp tục giữ ấn tín của đại tướng quân chứ?
Bất kể những gì Hạ Phóng nói là đúng hay sai thì hoàng đế luôn có một bậc thang để bước xuống. Hoàng đế không thể sai, cho nên chỉ có thể là Tần Như Lương sai.
Hắn ta đã không thể tiếp tục phục vụ triều đình được nữa.
Cuối cùng, hoàng đế đã tước đi ấn tín đại tướng quân, cũng tước đi quân vị của Tần Như Lương. Nhưng ông ta lại không sắp xếp chức vụ mới nào cho hắn ta, rõ ràng là giáng cấp hắn ta xuống thường dân.
Từ nay về sau tính mạng của hắn ta chỉ nhỏ bé như con kiến, có thể tùy tiện bóp chết bất cứ lúc nào.
Để bái tế vong linh của những tướng sĩ nơi biên giới, Tần Như Lương đã lãnh phạt đánh thêm 50 gậy lớn thì chuyện mới kết thúc.
Trên dưới phủ tướng quân còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã có quan binh đến dỡ tấm biển “phủ tướng quân” trước cửa lớn xuống.
Đêm qua hắn ta mới chịu phạt đánh, hôm nay lại chịu thêm 50 gậy lớn.
Ngay cả hắn ta của trước đây cũng sẽ bị đánh đến hộc máu, huống hồ bây giờ thân thể của hắn ta đã không bằng trước đây nữa. Vừa lãnh phạt 50 gậy lớn xong thì hắn ta phải có người khác khiêng về phủ.
Hắn ta bị tước đoạt quan bào, áo trắng nhuộm đầy máu tươi.
Thẩm Nguyệt gạt mọi người ra, vừa bước lên thì đã nhìn thấy bộ dáng anh tuấn của hắn trở nên tái nhợt, trên y phục toàn là máu tươi.
Thẩm Nguyệt vào chủ viện thì không bước ra nữa. Nàng chữa trị vết thương cho Tần Như Lương, bảo Ngọc Nghiên sắc thuốc trước cửa, không hề dừng lại.
Trong mắt hạ nhân, mấy ngày trước hai người còn giương cung bạt kiếm với nhau, bây giờ một người ngã xuống thì người còn lại lại cực nhọc ngày đêm chăm sóc.
Rốt cuộc công chúa vẫn dành tình cảm cho tướng quân. Sở dĩ trước đây hai người trở mặt với nhau cũng là bởi vì quá yêu nên hóa hận, chuyện này có thể lý giải được.