Nói xong Hạ Du liền bỏ đi, Hạ tướng đập ngực nói: “Hạ Du, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên như thế này!”
Hạ Du dừng bước nói: “Không phải lúc nào ông cũng thích có một đứa con trai như Hạ Phóng hay sao? Ta chỉ đang đi trên con đường của hắn ta mà thôi”.
“Ta chỉ muốn ngươi thành tài! Ta không muốn ngươi trở thành kẻ xấu xa bại hoại! Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng dám làm! Tuy rằng ngày thường phủ Tần tướng quân không có giao tình với chúng ta nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã từng giúp đỡ ngươi, sao ngươi có thể nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?”
Hạ Du quay lại nhìn Hạ tướng bằng ánh mắt xa lạ, cười khinh khỉnh nói: “Nói ta bỏ đá xuống giếng, sao ông không tự nhìn lại bản thân mình đi? Ông cũng xem như là cựu thần tiền triều, nhận lộc của vua sao không trung thành với vua? Ít nhất thì ta cũng biết mình phải trung thành với ai chứ không như ông. Nếu như ông không muốn nhìn thấy ta bỏ đá xuống giếng thì sao ông không đi giúp Tĩnh Nguyệt công chúa đó đi?”
“Ngươi… ngươi…”, Hạ tướng tức giận đến mức nói không nên lời.
Hạ Du nghênh ngang bước ra ngoài rồi nói: “Nói vậy ông cũng hiểu được, nàng ta chỉ là một nữ nhân, chẳng thể làm nên trò trống gì. Ta chỉ tiếp tay tiễn nàng ta đi đúng lúc mà thôi. Chuyện mà các người không dám làm bây giờ ta đã làm thay, thế mà không nghe các người nói lời cảm tạ, ngược lại còn oán thán ta! Chờ Tĩnh Nguyệt công chúa chết đi rồi thì mấy lão già các người cũng sẽ đến lượt nhanh thôi”.
“Lão gia! Lão gia!”
Ngay sau khi Hạ Du rời đi thì Hạ tướng đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chờ ông ta tỉnh dậy thì Hạ Du đã vào cung gặp hoàng đế.
Hoàng đế đương nhiên đã sớm biết tình hình của Thẩm Nguyệt, bây giờ nàng đang hấp hối, ông ta chỉ chờ nàng trút hơi thở cuối cùng.
Hoàng đế rất hài lòng với màn thể hiện của Hạ Du, lúc đầu ông ta còn nghi ngờ lòng trung thành của Hạ Du đối với mình, bây giờ nhìn thấy hắn ta dám đầu độc Tĩnh Nguyệt công chúa, lòng trung thành của hắn ta đối với ông ta đã không thể nghi ngờ được nữa.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, ông ta khen ngợi Hạ Du rất nhiều, còn hỏi hắn ta đã cho Thẩm Nguyệt uống loại thuốc gì.
Hạ Du trả lời: “Vi thần sợ làm chuyện này quá rõ ràng sẽ khiến cho thế nhân cười chê, ảnh hưởng đến dân tâm, cho nên vi thần đã dùng độc dược mạn tính. Độc dược này hòa tan trong máu, xâm nhập phế phủ, không dễ phát hiện mà lại khiến cho công chúa bị nội thương. Đại phu bình thường sẽ chỉ thấy nội tạng của công chúa bị tổn thương, nếu như dùng dược liệu điều trị nội tạng bị tổn thương, phần lớn dược liệu có dược tính hàn bổ sung với độc tính sẽ khiến cho tình trạng của công chúa càng lúc càng nặng hơn. Nghe nói Tần phủ đã mời rất nhiều đại phu, càng mời đại phu thì sẽ càng khiến cho công chúa chết nhanh hơn mà thôi”.
Hoàng đế không ngờ Hạ Du trẻ tuổi lại có tâm tư chu đáo như vậy.
Chất độc mạn tính hòa tan trong máu của Thẩm Nguyệt rất khó phát hiện, càng khó để biết nàng đã mắc phải loại độc dược nào. Đã không biết nàng trúng độc gì thì chắc chắn không thể điều chế ra thuốc giải, kết quả là Thẩm Nguyệt nhất định sẽ chết.
Hoàng đế suy tư nói: “Vậy theo ý của ngươi thì nàng còn sống được bao nhiêu ngày?”
Hạ Du nói: “Nhanh thì năm ngày, chậm thì không quá mười ngày”.
Hạ tướng tỉnh lại nằm ở trên giường, đại phu dặn dò ông ta phải chú ý đến sức khỏe, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng liền rời đi.
Hạ tướng không bao giờ có thể tin được rằng Hạ Du đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, chuyện khiến cho ông ta sửng sốt nhất chính là những gì Hạ Du đã nói trước khi ra ngoài.