Kết quả khi Ngọc Nghiên nhìn đến một ít tên sách bị lộ ra ngoài kia khiến nàng ta phải đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Công chúa người đặt sách gì vậy? Sao lại… đồi phong bại tục như vậy!”
Thẩm Nguyệt nhận lấy liếc mắt nhìn qua xong mí mặt liền giật giật, nhưng sau khi mở ra trang sách, một mùi hương dường như chẳng thuộc dòng tạp thư phố phường này phả vào mặt.
Nội dung bên trong chính đáng đến không thể chính đáng hơn.
Thẩm Nguyệt lật sơ qua, từ binh pháp chiến lược tới điều hành đất nước, từ tam cương ngũ thường tới đạo làm vua, từ xưa tới nay không sót thứ gì.
Tô Vũ ngụy trang nhiều sách như vậy rồi gửi chúng dưới danh nghĩa tiệm sách thực sự là nhọc lòng.
Nhưng dường như hắn cũng lo lắng Thẩm Nguyệt đọc những cuốn sách nghiêm túc này quá nhiều, với tính cách của nàng sẽ cảm thấy có chút nhạt nhẽo nên đã kêu người giao sách giới thiệu những thoại bản mới ra kia không phải là giả trang bề ngoài mà thực sự là thoại bản để Thẩm Nguyệt giải trí.
Thẩm Nguyệt trực tiếp ném sách cho Ngọc Nghiên nói: “Những cuốn sách này ngươi lấy mà xem, xem xong rồi thì truyền xuống cho các nha hoàn trong phủ đọc, phiên bản cổ đại của ‘bá đạo tổng tài yêu ta’ này ắt hẳn sẽ nhận được sự yêu thích từ mọi người”.
Nàng đương nhiên phải để mọi người biết nàng dốt nát vô học.
Kết quả thoại bản được lưu hành rất nhanh trong phủ, có lần vô tình bị Tần Như Lương xem qua cảm thấy nội dung thật không thể để vào mắt.
Vết thương của Tần Như Lương đã gần như khôi phục, hắn hùng hùng hổ hổ đến Trì Xuân Uyển, vừa định há miệng nói Thẩm Nguyệt vài câu, nàng thấy hắn tới liền vẫy tay với hắn nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, mau tới đây giải thích cho ta đoạn này”.
Tần Như Lương ngồi xuống xem mới biết sách Thẩm Nguyệt đang đọc đều về binh pháp.
Tất cả những cuốn sách này đều do Tô Vũ gửi tới, nàng muốn đọc hết trong quá trình dưỡng thương hơn nữa còn phải ghi nhớ.
Thẩm Nguyệt tưởng rằng loại sách này sẽ vô cùng tối nghĩa, nhưng chẳng ngờ ngoài lời giảng giải của Tần Như Lương, Tô Vũ sớm đã ghi lời bình vào những phần khó hiểu.
Như thể hắn đã lường trước được một ngày nào đó nàng sẽ đọc những cuốn sách này vậy.
Lúc này nàng mới thực sự giống như một học sinh, chăm chỉ học bài mà thầy giáo giao những năm đầu.
Chỉ là đã trì hoãn quá lâu, mà hiện tại mới coi như lựa chọn lại lần nữa.
Tuy rằng thể chữ ghi chú của Tô Vũ nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, nói nét chữ nết người quả thực không giả. Những lời nhận xét của hắn ngắn gọn lại dễ hiểu, mỗi lần Thẩm Nguyệt nhìn vào chữ hắn đều không kìm được hồi tưởng một trận.
Về phía hoàng đế bên này, sau khi điều tra hai người, mật thám đại nội dâng lên kết quả: “Thuộc hạ đã điều tra rõ, tin tức kia được truyền ra từ Minh Nguyệt Lâu đầu tiên, mà vào hai ngày đó Hạ đại nhân vừa vặn mở tiệc chiêu đãi riêng một vài quan viên trong kinh không có tư cách tham gia buổi triều sớm tại Minh Nguyệt Lâu và có bàn về những chuyện này”.
Hoàng đế nghe vậy phẫn nộ: “Mới qua vài ngày mà Hạ Du đã đắc ý quên hình như vậy! Không chỉ học được cách kết bè kéo cánh, còn đưa quan viên tới thanh lâu chơi gái!”
Trước đây hoàng đế đều một mắt nhắm một mắt mở với việc quan viên tìm kỹ nữ nhưng đến thời điểm này nó đã trở thành một sai lầm.